Lúc này chỉ thấy Chu Tiên Hiền vuốt chòm râu dài lơ thơ ba cọng trắng như tuyết của mình, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng vừa xuống núi liền nghe được tin tức này nên mới gấp rút chạy tới đây, là kẻ nào có bản lĩnh lớn như vậy đánh bị thương một người đã là cảnh giới tông sư như ông?”
“Nói ra thật hổ thẹn, kẻ đó tên là Lục Thiên Hành, tuổi ngoài hai mươi, quả thực vô cùng hung hãn với một thân chân khí cuồn cuộn, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta mà”, Liễu Bồi Nhiên lắc đầu cảm thán.
Lúc này Chu Tiên Hiền lại nói: “Bồi Nhiên, ông không cần lo lắng, tôi và ông là bạn bè sinh tử, lần này tôi xuống núi, đạo pháp cũng có chút thành tựu nhỏ, nghe ngóng được chuyện này liền đuổi tới đây, tôi sẽ không bao giờ để hắn yên thân khi đã làm ông bị thương đâu".
Nói đoạn Chu Tiên Hiền vuốt râu với vẻ mặt kiêu ngạo.
Liễu Bồi Nhiên nghe vậy thì mừng rỡ, vội nói: "Đạo pháp của Tiên Hiền đạt được thành tựu vĩ đại thật là trời giúp tôi, tôi còn đang lo sợ tên nhóc đó giết tới tận cửa, một nhà lớn bé đều đang thấp thỏm không yên đây".
Liễu Bồi Nhiên cố ý kể lể bản thân thêm thảm hại, nhưng không hề đề cập đến việc ông ta treo thưởng cho cái mạng của Lục Hi.
"Đừng lo, có tôi ở đây nhất định sẽ khiến hắn một đi không trở lại".
Liễu Bồi Nhiên cau mày, sau đó trên mặt lộ ra vẻ âu sầu, thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602619/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.