Thứ đồ này giống như xương của một loại động vật nào đó, vài gốc xương vặn cùng một chỗ, xen kẽ lẫn nhau, hình thành một thứ đồ giống như cái chùy, bên cạnh còn đặt hai cọc xương dài khoảng bốn thước.
Ông lão cầm cây gậy lên, vặn hai khúc xương còn lại rồi nối chúng với nhau, trong phút chốc tạo thành một cái chùy bằng xương dữ tợn.
Lục Hi nhìn vật này có cảm giác quen mắt nói không nên lời.
Lúc này, ông lão mới chậm rãi nói: “Cái tên đó tôi đã không dùng rất lâu rồi, giống như cậu cũng đã không dùng cái tên chúa tể máu lạnh nữa”.
Lục Hi không nói gì, anh chậm rãi hít một hơi, điều chỉnh trạng thái của mình lên cao nhất.
Anh cảm giác thấy ông lão này là kẻ địch mạnh số một mình đã gặp kể từ lúc sinh ra, bản thân anh cũng không cầm chắc phần thắng.
Hơn nữa, ông lão này dường như rõ như lòng bàn tay về quá khứ của anh, còn anh gần như không biết gì về ông ta.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ở phương diện này, Lục Hi đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Lúc này, bỗng nhiên Diệp Trạch Vinh nói: “Hai người cái người đang hát tuồng kịch ở đây à? Cầm cái xương kia giả thần giả quỷ cái gì ở đây chứ?”
Nhưng hai người cũng không thèm để ý đến Diệp Trạch Vinh, giống như hắn ta không hề tồn tại vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch Vinh không khỏi kêu la như sấm, một lão già chết tiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602615/chuong-628.html