‘Oa’ một tiếng Liễu Bồi Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lục Hi chòng chọc với ánh mắt không thể tin nổi.
Lúc này toàn trường môt mảnh lặng thinh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Không ai sẽ tin tưởng Lục Thiên Hành lại cứ vậy chặn ngang một đòn đánh dồn toàn lực của một tông sư, hơn nữa còn khiến Liễu Bồi Nhiên gặp phải cắn trả và thương tổn
Chỉ có Lâm Tiêu lộ ra nụ cười với biểu cảm nên là như vậy.
Dưới sự choáng váng của mọi người, ngọn lửa bập bùng trên thanh trường đao trong tay Lục Hi cũng lụi tắt không thấy.
Chỉ với một sải chân anh đã đứng trước mặt Liễu Bồi Nhiên, chậm rãi nói: “Tông sư chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, ông còn thủ đoạn nào khác không?”
Giờ phút này khi mọi người nghe được lời nói đầy ngạo nghễ này của Lục Hi lại không có ai dám lên tiếng, bởi anh có tư cách để kiêu ngạo.
Chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên chậm chạp lau đi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng đáp: “Lão phu thừa nhận quả thực đã đánh giá thấp cậu, cậu đã có thực lực vươn tới hàng tông sư”.
Lục Hi chỉ nhìn ông ta cười mà không nói.
Nhìn thấy nụ cười này của anh, Liễu Bồi Nhiên lại nói tiếp: “Tuy nhiên lão phu đã tiến vào cảnh giới tông sư mấy chục năm nay, há phải là sống uổng phí thời gian, lại tiếp một chiêu của tôi đi”.
Liễu Bồi Nhiên nói xong đột nhiên hai tay chắp chữ thập trước ngực, hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602594/chuong-607.html