Trong mắt nhóm người thuộc võ đạo Tây Bắc lại là một mảnh lửa cháy nóng bỏng, sự xuất hiện của Lâm Tiêu không nghi ngờ gì đã mang lại cho họ nguồn sức mạnh không tên, đứng nơi đó cũng không còn cảm thấy cô độc nữa.
"Chào Lâm đại tông sư".
"Chào Lâm đại tông sư".
"Lâm đại tông sư oai phong".
Những người trong võ đạo Tây Bắc đồng thanh chào hỏi Lâm Tiêu bày tỏ sự kính trọng của bản thân.
Lúc này, Lâm Tiêu phất tay nói: "Hôm nay tôi tới đây chỉ để xem trận chiến giữa cậu Lục và Liễu đại tông sư, còn mong mọi người đừng tiếng khách át giọng chủ, yên lặng chờ cậu Lục tới thôi".
Nghe thấy lời này của Lâm Tiêu, Liễu Bồi Nhiên khẽ nheo mắt, chậm rãi nói: "Xem ra Lâm đại tông sư rất sùng bái cậu Lục này?"
Lâm Tiêu cười đáp: "Liễu đại tông sư không cần quá nhạy cảm, tôi chỉ là cảm thấy cậu Lục tương đối khả quan, là một tông sư, ông còn có gì phải sợ hãi?"
Câu nói này vừa vang lên lại là một mảnh náo động.
Lâm Tiêu vậy mà xem trọng Lục Thiên Hành hơn, việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.
Liễu Bồi Nhiên thế nhưng là một thế hệ tông sư, Lục Thiên Hành là gì? Nghe nói chẳng qua mới là bán bộ tông sư mà thôi.
Đặt trước mặt các võ giả bình thường, bán bộ tông sư quả thực rất lợi hại nhưng suy cho cũng vẫn chưa thực sự bước chân vào cảnh giới tông sư, chênh lệch giữa hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602590/chuong-603.html