Lục Hi lúc này bỗng nhiên dâng lên một sự kích động, anh biết chỉ cần nhập vào được người này thì tất cả những thứ này đều sẽ trở thành của anh, anh sẽ trở thành đế vương của thiên hạ.
Sự kích động này càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, anh dường như sắp không khống chế được chính mình mà muốn ngay lập tức nhập vào.
Đúng lúc này bên trong ý thức của anh đột nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm rõ ràng khiến cho anh tỉnh táo trở lại, ngăn chặn sự kích động trong lòng.
Trước mắt anh lóe lên một cái, sau đó anh phát hiện mình đã trở lại hẻm núi.
Lúc này ông già áo trắng mỉm cười nhìn Lục Hi nói: "Không tồi, tâm trí rất kiên định, như lời tôi đã nói, những thứ ở đây cậu đều có thể đem đi, nhớ kĩ, một giờ sau nơi này sẽ bị phong tỏa hoàn toàn, nếu như cậu không rời đi đúng lúc thì sẽ vĩnh viễn phải ở lại nơi này".
Nói xong thì ông già áo trắng cũng hóa thành một tia sáng rồi biến mất.
Lục Hi lúc này mới phát hiện ra bản thân mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như lúc nãy anh nhất thời kích động rồi nhập vào người kia thì chỉ sợ anh đã phải vĩnh viễn sống trong cõi hư ảo đó.
Là một người tu hành, chí hướng của anh là biển rộng tinh thần, vũ trụ khôn cùng, trường sinh bất tử, sao có thể tham luyến phú quý thế tục, cứ như vậy ngu dại sống hết một đời.
Tiếng rồng ngâm kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602464/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.