Không bao lâu, mọi người rẽ qua một khúc cong, cảnh tượng rộng mở trước mắt khiến mọi người kinh ngạc.
Cửa hang động nơi bọn họ đang đứng ở trên một vách đá thẳng đứng.
Nhìn xuống phía dưới là đám mây trắng trôi lơ lửng, che kín hoàn toàn phía dưới, còn phía trên có núi bao bọc tứ phía, vách đá cao vạn trượng, ở đây hình thành một nơi giống thung lũng.
Mà nơi bọn họ đang đứng chính là trên không chạm trời, dưới không chạm đất, treo lơ lửng giữa không trung.
Mọi người nhìn chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng một trận, không dám nhìn thêm nữa
Hạ Nguyên Phi nơm nớp lo sợ nói: “Sao lại có một nơi nguy hiểm đáng sợ như vậy?”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không có cách nào trả lời câu hỏi của ông ta.
Còn Lục Hi nhìn xuống dưới chân, một tầng mây trắng bao phủ, anh dường như rơi vào trầm tư.
Nơi này vô cùng kỳ quái, thần thức của anh hoàn toàn không thi triển được, trong phạm vi ba mét ngoài cơ thể cũng đã không kéo dài ra được nữa. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lục Hi chậm rãi nói: “Mọi người ở đây nghỉ ngơi, tôi đi xuống tìm hiểu”.
Thạch Kế Đông có chút lo lắng hỏi: “Liệu có nguy hiểm không?”
“Không sợ gặp nguy hiểm, chỉ sợ không có gì”, Lục Hi cười nói.
Nhớ đến năng lực kinh khủng của Lục Hi, mọi người liền yên tâm.
Lục Hi đi đến cửa động nhìn xuống dưới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602461/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.