Đúng lúc đó, Lục Hi co ngón tay bắn liên tiếp, mấy ngọn lửa hình đóa sen màu vàng sậm bắn vào trong cơ thể đám người Julien.
Julien và mấy tên thuộc hạ liền lăn lộn kêu gào trên đất, trên người xuất hiện trạng thái giống như nham thạch, đồng thời tỏa ra khói xanh từ trong ra ngoài.
Chỉ thấy Lục Hi lạnh lùng nói: “Đây chính là kết quả cho việc xúc phạm Hoa Hạ”.
Lời Lục Hi vừa dứt, đám người Julien cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại Vương Kiến không ngừng run cầm cập nhìn Lục Hi.
Lục Hi thản nhiên nhìn Vương Kiến, hắn ta bất giác rùng mình.
Bởi vì uy thế vừa rồi của Lục Hi quả thật là quá dọa người, từ trong ra ngoài Vương Kiến vô cùng sợ hãi Lục Hi.
“Thứ bán nước cầu vinh”.
Lục Hi mắng một tiếng, anh ngoắc tay, Vương Kiến bay về phía mình, Lục Hi túm cổ hắn ta, nhẹ nhàng quăng đến trước mặt Hạ Nguyên Phi.
“Hắn là sinh viên của ông, nên xử lý thế nào thì ông xem đi”.
Lục Hi nói xong liền đi sang bên cạnh, anh ngồi lên ghế nằm của Julien, thản nhiên châm một điếu thuốc.
Lúc này, Vương Kiến quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu khóc lóc với Hạ Nguyên Phi: “Thầy ơi, em sai rồi, là em nhất thời hồ đồ mới làm chuyện như vậy. Xin thầy tha thứ cho em, em không dám nữa đâu”.
Nhìn Vương Kiến dập đầu khóc lóc, Hạ Nguyên Phi thở dài nói: “Tôi và cậu là thầy trò, cậu lầm đường lạc lối tôi cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602459/chuong-472.html