Lục Hi cau mày, anh cảm nhận được đám lính trên núi đã bắt đầu di tản, chuẩn bị tràn ra bao vây phía sau bọn họ.
Anh phải mang theo đám người Thạch Kế Đông cho nên chuyện rút lui bây giờ chắc chắn không kịp, tốc độ của bọn họ quá chậm.
Lục Hi lập tức trầm giọng nói: "Đứng lên đi, chúng ta đi xem thử".
Hạ Huyên Huyên nói: "Đi xem thử cái gì, đối phương có hỏa lực khủng khiếp như vậy, anh muốn chúng ta đi chịu chết hay sao?"
Tuy rằng Lục Hi đã thể hiện ra bản lĩnh phi thường của mình nhưng Hạ Huyên Huyên vẫn không tin tưởng anh.
"Bọn họ đã bao vây chúng ta rồi, cô cho rằng chúng ta còn có thể chạy trốn được sao? Nếu như các người nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo vệ các người an toàn", Lục Hi lạnh lùng nhìn Hạ Huyên Huyên nói.
Mọi người ai cũng do dự, đối phương có quá đông, hơn nữa còn có không ít cao thủ, rõ ràng có ưu thế áp đảo.
Trong khi đó bọn họ chỉ có một cao thủ là Thịnh Quốc An đã bị mất đi khả năng chiến đấu ngay từ loạt đạn đầu tiên, còn lại sáu người lính đặc công thì vẫn vô cùng yếu thế về hỏa lực và quân số, bây giờ Lục Hi chính là niềm hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Sau một lúc, Thạch Kế Đông mới nói: "Mọi người nên nghe lời cậu Lục, bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn".
Mọi người không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602451/chuong-464.html