Những việc này đương nhiên là mấy người lính đặc chủng làm, còn Thạch Kế Đông đã tê liệt ngồi dưới đất, giống như đã dùng hết tất cả sức lực.
Lục Hi vẫn tựa vào thân cây hút thuốc nghỉ ngơi, không nhanh không chậm như thường.
Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, có chút bực mình.
Cô ta vốn cho rằng tên nhãi này không chịu nổi khổ, không ngờ đến bây giờ anh lại còn giống như người chẳng có chuyện gì, còn đám người của cô ta cũng đã mệt mỏi dã dời.
Hạ Huyên Huyên ngồi dưới đất, cố gắng không để mình lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, cô ta tuyệt đối không thể nhận thua trước mặt tên nhãi đáng ghét này được.
Hơn một tiếng sau, tất cả lều vải đã được cắm xong, lều của nhân viên nghiên cứu thăm dò ở chính giữa. Sáu lính đặc chủng cắm ba lều vải thành hình tam giác ở vòng ngoài. Bọn họ còn phải luân phiên trực đêm, ba cái lều là đủ rồi.
Sau khi lều vải được cắm xong, mọi người ngồi bên đống lửa vừa ăn vừa nói chuyện, còn Lục Hi ngồi một mình một bên, tựa vào cây giống như đang ngủ.
Không bao lâu cơm tối đã chín, Thạch Kế Đông múc một phần đưa đến trước mặt Lục Hi.
Lục Hi mở mắt ra, gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Thật ra thì anh ăn hay không cũng chẳng quan trọng.
Với thể chất và tu vi của anh, ngừng một lát có thể ăn rất nhiều, nhưng một hai tháng không ăn cơm cũng không có vấn đề, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602439/chuong-452.html