Một lúc sau, Lục Hi mới chậm nói: “Tôi đã thay anh báo mối thù đó rồi, Trương Thiệu Phong sẽ nhận hình phạt mà ông ta đáng phải chịu”.
Người đàn ông nhìn Lục Hi đáp: “Ông ta nay là đội trưởng đội điều tra tội phạm, vừa có quyền vừa có thế, hơn nữa anh và tôi không quen biết nhau, tôi dựa vào đâu tin tưởng anh sẽ vì tôi mà trả thù”.
“Vậy anh dựa vào đâu mà cho rằng nếu trộm được đầu rồng thì sẽ báo thù được Trương Thiệu Phong?”, Lục Hi hỏi ngược lại.
Người đàn ông bật cười: “Trương Thiệu Phong là người phụ trách an ninh cho lễ kỷ niệm lần này, nếu đầu rồng xảy ra chuyện, ông ta tuyệt đối không gánh vác nổi trách nhiệm”.
Lục Hi thầm cười trong lòng, tính toán của người đàn ông này không sai, đầu rồng bị đánh mất, Trương Thiệu Phong đương nhiên gặp phải xui xẻo lớn, nhưng tương tự, điều này sẽ đặt Vân Thắng Quốc vào tình huống vô cùng xấu hổ, anh tất nhiên sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Lục Hi nhìn người đàn ông, hít một hơi nói: “Anh ăn trộm di vật văn hoá cấp quốc gia là tội nặng, anh định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Đụng phải một tên chó săn như anh tôi còn có thể làm thế nào đây, tùy anh thôi, đáng tiếc không thể báo thù, tôi chết cũng không nhắm mắt mà!”, người đàn ông nói đầy buồn bã.
Lục Hi nghe được lời này không hề tức giận mà chỉ đáp: “Bây giờ tôi cho anh hai con đường, thứ nhất, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602430/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.