Vân Thắng Quốc thì mong chờ nhìn đồ vật này, hơi xoa tay.
Lúc này, Thạch Kế Đông tiến lên, run rẩy cởi bỏ từng lớp nilon quấn quanh đồ vật.
Ngoài Lục Hi ra thì mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm tay của Thạch Kế Đông. Nữ cảnh sát kia còn tò mò nhìn Lục Hi.
Không bao lâu sau, nilon bị cởi hết ra, một cái đầu rồng màu đồng đậm xuất hiện. Thạch Kế Đông cẩn thận quan sát một chút, kích động nói: "Là thật, không sai".
Thạch Kế Đông nói vậy khiến cho Vân Thắng Quốc lập tức yên lòng, gương mặt đã nở nụ cười. Ông ta vô cùng tin tưởng ánh mắt của vị học giả già này.
Lúc này, Trương Thiệu Phong kinh ngạc nhìn đầu rồng trong tay Thạch Kế Đông, miệng há hốc đến mức nhét vừa một quả trứng.
Nhưng nửa khắc sau, ông ta lập tức sầm mặt xuống, nói: "Bí thư Vân, tôi nghi ngờ cậu Lục này có liên quan mật thiết đến vụ án trộm đầu rồng này".
"Haha, làm sao, sợ tôi đoạt mất vị trí trưởng phòng điều tra hình sự của ông à?", Lục Hi cười đáp.
"Hừ, đừng có tránh nặng tìm nhẹ, nếu cậu không liên quan đến chuyện này thì sao lại biết đầu rồng ở đây chứ?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng nói.
Thật ra lúc này ông ta đã hoảng loạn lắm rồi.
Vừa rồi ông ta nói khoác, nhưng trong nháy mắt Lục Hi đã tìm được đầu rồng, làm ông ta vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa, ông ta phân tích cũng hợp lý, nếu Lục Hi không có can
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602416/chuong-429.html