Lúc này, Lục Hi mới đặt đũa xuống, anh lau miệng, chậm rãi nói.
“Cái tên ngu xuẩn Vương Hồng Phúc này ỷ vào mình có chút tiền, uống tý rượu liền không biết trời cao đất dày, dám công khai trêu đùa người của tôi. Còn ông thì sao? Vì để bảo vệ tên mập chết bầm này, chưa hỏi phải trái đúng sai đã ỷ vào thế lực của khách sạn để uy hiếp chúng tôi, ông còn ngu xuẩn hơn hắn ta. Đây cũng là bài học mấy người đáng phải nhận”.
Lục Hi nói xong, anh lại nói với Hoàng Cửu: “Đưa bọn họ đi, đừng ảnh hưởng tâm trạng tôi ăn cơm”.
Hoàng Cửu lập tức gật đầu, hắn ta sai hai tên thuộc hạ kéo hai người ra ngoài, kéo thành một đường máu trên đất.
Khách ăn trong khách sạn nhìn cảnh này liền khiếp sợ, người nhát gan cũng bị dọa sợ sắp khóc.
Trong nháy mắt, khách bỏ chạy không còn một ai.
Lục Hi lắc đầu nói: “Thật chẳng ngon miệng nữa”.
Miệng nói như vậy, nhưng tay anh lại vung đũa bắt đầu ăn.
Mọi người nhìn thấy, mặt đầy ý cười.
Không bao lâu, Hoàng Cửu quay lại, hắn ta kính cẩn đứng bên cạnh Lục Hi.
Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới đổi bát đĩa, Hoàng Cửu liền nhận lấy rồi đuổi nhân viên phục vụ đi, hắn ta đích thân thay đĩa thức ăn thừa đổi thành đồ mới cho đám người Lục Hi.
Hoàng Cửu làm công việc phục vụ không một chút qua loa, trong lòng không những không khó chịu, thậm chí còn cảm thấy thật vinh quang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602404/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.