Tuy nhiên vào đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên cất lên: “Cẩu Tồn Kiến”.
Giọng nói này không lớn nhưng rơi vào tai từng người lại rất rõ ràng, đặc biệt là Cẩu Tồn Kiến trực tiếp cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, liền ‘bang bang bang’ lùi về sau vài bước.
Mọi người đều mang theo ánh mắt ngờ vực nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.
Lúc này chỉ thấy Lục Hi đang chậm rãi đứng dậy đi về phía này.
Triệu Hoàng ngơ ngác nhìn anh, không kìm được nói: “Anh điên rồi à?”
Tông sư cũng bị đánh tới nửa sống nửa chết, trừ Vương Cảnh Sơn, toàn hiện trường không còn ai dám ra mặt, một tên nhát gan như anh lúc này lại muốn làm gi?
Và mọi người đều có suy nghĩ giống như Triệu Hoàng, người này vẫn luôn giả vờ ngủ say lại đứng dậy vào lúc này là có ý gì? Không lẽ còn muốn giả bộ trước mặt Cẩu Tồn Kiến một phen, cũng không sợ sẽ bị giẫm nát thành đống thịt bùn sao?
Lục Hi phớt lờ mọi ánh nhìn mà dừng chân đứng đối diện với Cẩu Tồn Kiến thản nhiên nói: “Nói cho tôi biết làm thế nào ông biết cách tu luyện môn công pháp này, tôi sẽ tha chết cho ông”.
Mọi người ồ lên!
“Người này không phải mắc bệnh ảo tưởng đó chứ?”
“Tha chết cho người ta, dựa vào đâu?”
“Cái này đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà”.
Nhìn thấy Lục Hi vậy mà còn đám nói ra lời ba hoa như vậy trước mặt Cẩu Tồn Kiến đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602384/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.