“Tên nhóc chết tiệt, cứ đợi đó, tôi sẽ mời gia chủ tới ngay bây giờ”, Vương Cảnh Sơn dứt lời liền giãy giụa đứng dậy đi đến bên cạnh đồ đệ của mình lấy ra điện thoại bấm số gọi.
Một lúc sau, Vương Cảnh Sơn mới cúp điện thoại nói với Triệu Hổ: "Nhóc con, có gan thì đợi đó, gia chủ nhà tôi sẽ tới ngay bây giờ”.
Triệu Hổ cười lạnh đáp: “Tôi còn sợ ông ta hay sao”, nói xong hắn chỉ yên lặng đứng ở đó chờ đợi.
Mọi người thấy vậy càng thêm căm tức.
Vốn còn tưởng rằng tên Triệu Hổ này chỉ là miệng lưỡi cứng rắn mà thôi, chẳng ngờ hắn thực sự dám khiêu khích một vị tông sư.
Tông sư không thể nhục mạ, càng là sự tồn tại vô địch, Triệu Hổ bạo gạn như vậy thực sự là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Lúc này một đám trở lại chỗ ngồi, từng người đều mang theo nụ cười giễu cợt chờ đợi Vương tông sư tới.
Thời khắc Triệu Hổ bước chân vào quan tài khi khiêu khích với một vị tông sư như vậy đã không còn xa nữa.
Mà Vương Cảnh Sơn cũng ngồi xuống dưới sự dìu đỡ của đồ đệ mình với vẻ mặt tràn đầy sát khí tiêu điều.
Ông ta bại trận cũng không hề gì nhưng Triệu Hổ lại dám thách thức gia chủ nhà họ Vương vậy tuyệt đối không thể dung thứ.
Đợi khi gia chủ tới phải khiến tên nhãi coi trời bằng vung này biết thế nào được gọi là tông sư chân chính.
Vương Cảnh Dương ngồi xuống liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602379/chuong-392.html