Lục Hi mừng rỡ trong lòng, lập tức đi sang ngồi cạnh cỏ Ngộ Tâm, khoanh chân ngồi tu luyện.
Lúc này, ánh sáng trắng tinh của cỏ Ngộ Tâm chậm rãi bám vào người Lục Hi rồi biến mất.
...
Đến trưa ngày hôm sau, đám người Vương Trạch Nham vẫn nhìn chằm chằm mặt nước. Một lát sau thì Lưu Thiếu Khôn nói: "Mọi người nghĩ liệu vị đại sư này có chết đuối không nhỉ?"
Vương Trạch Nham cùng mọi người gật đầu nói: "Cũng có thể".
Rốt cuộc thì con người cũng không thể có khả năng sinh tồn trong nước lâu như vậy được. Theo tư duy của bọn họ thì suy đoán như vậy cũng hợp lý thôi.
Lúc này, Triệu Binh lại nói: "Tông sư ở trong nước chơi ba tháng cũng chả làm sao đâu. Với tu vi của đại sư thì nghỉ một năm cũng được ấy chứ. Mọi người đừng đoán mò".
"Vậy phải làm sao đây, đại sư mà ở trong đó một năm thì chúng ta liền phải chờ một năm ở đây à?", Vương Trạch Nham nhíu mày nói.
Triệu Binh thở dài: "Vậy cũng phải chịu chứ sao, ai bảo chúng ta đắc tội một tông sư chứ".
"Chờ thì chờ được, nhưng tôi đói bụng quá, làm sao giờ?", Vương Trạch Nham than thở.
Nếu đã không dám rời đi thì đám Vương Trạch Nham cũng đã hạ quyết tâm phải chờ Lục Hi ra rồi cầu xin anh tha thứ mới thôi.
Nếu không cứ sống mãi trong ám ảnh về một vị tông sư thì ăn cũng không vô mà ngủ cũng không ngon, có khi bản thân còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602336/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.