Lục Hi cười một tiếng rồi lắc đầu, trẻ tuổi nhiều tiền, tận hưởng cuộc đời cũng không sai. Nhưng quan trọng là đám con nhà giàu này chưa từng trải qua sóng gió gì. Bọn họ ỷ có tiền, toàn là một đám dáng vẻ trời là nhất mình là nhì cực kỳ buồn cười. Bọn họ không hề biết thế giới này có biết bao điều nguy hiểm và khủng khiếp.
Trong mắt bọn họ thế giới này chẳng qua chỉ có tiền, phụ nữ và rượu ngon, ngoài ra không còn gì khác.
Sau hơn hai tiếng, xe buýt dừng lại ở cửa khu thắng cảnh núi Loa Kế, Lục Hi mua vé, bắt đầu đi bộ về phía trước.
Một con đường phong cảnh xinh đẹp, đi hơn một tiếng, cuối cùng Lục Hi đã đến “Hổ Khiêu Hiệp” ở sâu trong khu thắng cảnh.
Ở đây có dòng nước chảy xiết, hai bờ sông có cây lớn thành rừng, đỉnh núi dựng thẳng lên trời, mây trắng lượn lờ giữa sườn núi, vô cùng nguy nga tráng lệ.
Lục Hi không kìm được khen ngợi một tiếng: “Cảnh đẹp”.
Nhưng đúng lúc này anh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Giỏi lắm nhóc con, vậy mà lại gặp mày ở đây, bây giờ để xem thằng nhóc mày còn có thể phách lối nữa không”.
Lục Hi theo tiếng nói nhìn sang, chính là đám người cậu Vương kia, bọn họ cách đó không xa nhìn mình, đồng thời đi tới.
Lục Hi thở dài: “Thật là phiền phức!”
Nói xong, Lục Hi lách người đi lòng vòng vào trong rừng rậm, anh còn có chuyện phải làm nên chẳng buồn dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602316/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.