Nói xong lời này, lão già liền biến mất trong chùm ánh sáng.
Sứ đồ mười hai rối rít khom người hành lễ.
Một lát sau, chỉ nghe thấy sứ đồ thứ nhất nói.
“Vậy thì chuyện này chấm dứt ở đây, chúng ta cố gắng hoàn thành sứ mệnh của mình đi, các vị sứ đồ tôn kính”.
Mọi người hành lễ với sứ đồ thứ nhất, lúc này sứ đồ thứ nhất lại nói.
“Sản xuất hộ vệ cực kỳ khó, hơn nữa chi phí đắt tiền, đây là hội trưởng vì sự an toàn của mọi người nên đã cung cấp cho mọi người. Bây giờ xem ra tồn tại của bọn họ cũng không phải vô địch, vì vậy, xin các vị sứ đồ tôn kính nên sử dụng cẩn thận”.
Các sứ đồ liếc nhìn sứ đồ mười hai một cái, sau đó hành lễ với nhau rồi biến mất trong chùm ánh sáng.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn sót lại một mình sứ đồ mười hai, ông ta đứng ở đó, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, một tiếng bùm vang lên, cửa lớn bị người ta đá văng, Lục Hi đã xuất hiện ở đây.
“Giả thần giả quỷ”, Lục Hi nhìn người được bao phủ bởi áo choàng đen, anh nói.
Sứ đồ mười hai liếc nhìn, ông ta dùng tiếng Hán tiêu chuẩn để nói: “Cậu Lục”.
“Ông biết tôi?”, Lục Hi chớp mắt nói.
“Sao lại không biết chứ? Chúng ta là bạn cũ mà”.
“Đừng giả thần giả quỷ, cởi áo choàng dài của ông xuống đi, nói ra ông là người xúi giục đứng đằng sau, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602298/chuong-311.html