“Anh Lục, hay là đưa cả bọn họ đi cùng nữa”.
Ngư Bạch nhìn sang Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên.
Lục Hi thở dài, nhìn sắc mặt trắng bệch và mất hồn của hai kẻ kia, lạnh lùng nói: “Hai người cũng qua đây đi”.
Hai bọn họ như trút được gánh nặng, vội vàng đi theo.
Lục Hi đi, bỏ lại bọn họ ở đây thì không khác nào thêm dầu vào lửa.
Như vậy không những tỏ vẻ bọn họ không có quan hệ gì với Lục Hi mà còn có khả năng nảy sinh mâu thuẫn.
Nếu bọn họ là bạn của Lục Hi thì Lâm Kính đương nhiên không dám làm gì. Nhưng nếu biết họ không là gì của Lục Hi mà lại còn có mâu thuẫn thì chỉ e Lâm Kính cũng sẽ chỉnh chết bọn họ.
Mà Lục Hi cũng nghĩ đến chuyện này nên mới đồng ý Ngư Bạch, đưa bọn họ đi cùng.
Lục Hi đã lên tiếng thì Lâm Kính đương nhiên không dám ngăn cản, chỉ đành nhìn bọn họ rời đi.
Mà đoàn người Lục Hi đã lên đến tầng hai Ngũ Phụng lâu dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tiêu.
Vừa lên trên tầng, Lâm Tiêu đã cao giọng nói: “Cậu Lục đến”.
Mười mấy ông lớn giang hồ nghe vậy thì lập tức đứng lên.
“Kính chào cậu Lục”.
Mười mấy ông lớn đồng thời khom lưng, chắp tay hành lễ với Lục Hi.
Lục Hi chắp tay, lạnh nhạt nói: “Không cần đa lễ”.
Lâm Tiêu đưa Lục Hi đi vào bàn chính giữa, các ông lớn mới dám ngồi xuống.
Thấy cảnh này, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602277/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.