Nghĩ đến đây, Dương Quân cắn răng nói với Lục Hi: “Giáo quan Lục, tôi có thể gọi anh là sư phụ không?”
Lục Hi nghe vậy thì chau mày đáp: “Tôi vẫn chưa có ý định nhận đồ đệ, cậu không cần gọi tôi là sư phụ làm gì”.
Gương mặt Dương Quân lộ ra một vẻ thất vọng, nhưng giáo quan Lục không cho thì hắn ta cũng hết cách.
Lúc này, Lục Hi nói với Dương Quân: “Được rồi, chắc cậu cũng muốn tìm hiểu về môn thể thuật này lắm rồi, đi về đi, nhớ là phải giữ bí mật”.
Dương Quân mạnh mẽ gật đầu, làm tư thế chào tiêu chuẩn của quân đội rồi mới rời đi.
Nhìn Dương Quân rời đi, Lục Hi cũng nở một nụ cười.
Dương Quân đúng là có thiên phú dị bẩm, là một viên ngọc có thể được mài giũa về sau. Ba đời nhà Dương Quân đều là quân nhân, xét về xuất thân là hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu giao thuật luyện thể này cho hắn ta thì cũng không sợ hắn ta sau này làm loạn giang hồ.
Ngày hôm sau.
Lục Hi vẫn như cũ, dậy lúc mười giờ rồi mới đến thao trường.
Đám người kia thì đã dậy sớm luyện tập từ lâu.
Sau cuộc chiến giữa hai cao thủ là Lục Hi và Lâm Phong, bọn họ cuối cùng cũng có chút cảm nhận về thuật cận chiến. Đã có người bắt đầu đối kháng với nhau. Trong đó đã bắt đầu có bóng dáng của thuật cận chiến thần quan rồi.
Lục Hi nhìn thấy thế thì mỉm cười, tiếp tục đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602219/chuong-232.html