“Tôi không hiểu ý của anh, giáo quan”, Dương Quân trả lời với tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Lục Hi cười lạnh một tiếng nói.
"Làm quân nhân thì phải biết cách dùng ít sức lực nhất để giết chết địch thủ, giữ lại sức mạnh cho mình, mà anh chỉ biết cậy mạnh chứ không hề dùng tới kỹ thuật. Chiến trường biến hóa khôn lường, anh sẽ không thể biết tình huống chiến đấu tiếp theo mà mình gặp phải sẽ như thế nào, anh nghĩ phương thức chiến đấu của mình có thể sử dụng được mãi hay sao?"
Nghe Lục Hi nói, sắc mặt của Dương Quân trắng bệch.
Thứ mà hắn ta luôn tin tưởng chính là sức mạnh tuyệt đối. Hắn ta luôn cho rằng ở bên dưới sức mạnh tuyệt đối thì tất cả đều là rác rưởi.
Tuy nhiên, là một quân nhân hắn ta cũng biết rằng trên chiến trường phải duy trì sức mạnh của mình càng nhiều càng tốt, bởi vì chiến tranh tàn khốc, lâu dài và luôn thay đổi, chỉ có duy trì được càng nhiều thực lực thì mới có thể đi đến cuối cùng.
Mặc dù vậy, hắn ta lại là người có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã có sức mạnh kinh người, cho đến nay luôn luôn dùng sức mạnh để nghiền áp đối thủ. Vì vậy, dần dần hắn ta mới sinh ra chấp niệm đối với sức mạnh tuyệt đối.
Nhưng Lục Hi đã dùng sức mạnh của mình để dạy cho hắn ta một bài học, cho hắn ta biết rằng sức mạnh của mình không thể nghiền áp tất cả mọi người.
"Tôi đã biết thưa giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602204/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.