Thấy Dương Bằng Nghĩa về, Trương Hồng Hà cười nói: “Em chuẩn bị dọn đồ trước, tránh sau này ta phải vội vội vàng vàng”.
Dương Bằng Nghĩa nghe vậy thì nước mắt không ngăn được mà tuôn ra, ôm chặt vợ mình, nghẹn ngào nói: “Anh xin lỗi, em và con đã vất vả quá rồi”.
Trương Hồng Hà vuốt ve tấm lưng của Dương Bằng Nghĩa, im lặng rơi nước mắt.
“Em thì không sao, em chỉ là người nhà quê, lấy được người thành phố có học thức như anh là em đã mãn nguyện. Anh cũng rất tốt với em và con, các con luôn coi anh là tấm gương để noi theo học tập. Anh làm tốt lắm, anh không sai, là xã hội này sai”.
Nghe vợ mình nói vậy, Dương Bằng Nghĩa không thể kìm nổi nữa mà òa lên khóc.
Trương Hồng Hà chỉ không ngừng vuốt lưng chồng mình, mặc cho chồng xả lòng.
Một lúc sau, Dương Bằng Nghĩa cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc, lau nước mắt, ôm vai vợ và nói.
“Chúng ta không cần về quê nữa đâu”.
Trương Hồng Hà không hiểu nhìn chồng mình, lúc sau mới đáp.
“Bên tòa soạn không lẽ vẫn giữ anh lại ư?”
Dương Bằng Nghĩa thở ra một hơi dài, nói lại.
“Không phải, anh được luân chuyển đến văn phòng Thành ủy, giờ anh đã là phó phòng rồi”.
Trương Hồng Hà nghe vậy thì không dám tin vào tai mình, chị ấy nhìn chồng mình một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Là, là thật sao?”
Dương Bằng Nghĩa cười: “Anh còn nói dối em làm gì chứ. Hôm qua anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602186/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.