Sức ăn của Lục Hi cũng khiến một người vốn đã thân thuộc với anh như Tần Lam phải choáng váng.
“Lão đại, từ lúc nào mà anh có thể ăn nhiều như vậy?"
Lục Hi lau miệng đáp: “Ài, chính là tại lần tác chiến cuối cùng ở bên ngoài đó, sau khi trở về tôi liền biến thành dáng vẻ này rồi”.
“Trên hải đảo lần đó rốt cuộc có cái gì khiến anh thần thần bí bí không cho chúng tôi lên vậy?”
Tần Lam hiếu kỳ gặng hỏi.
Lục Hi lập tức căng mặt đáp: “Đây là bí mật, không được dò la vớ vẩn”.
“Hừ, không hỏi thì không hỏi”, Tần Lam trợn trắng mắt.
Đúng lúc này, có người gõ cửa: “Xin hỏi anh Lục có trong đó không?”
Lục Hi nhìn một cái liền đáp: “Chính là tôi, có chuyện gì sao?”
“Món quà mà ông John tặng anh đã được gửi tới rồi”.
“Đến cũng nhanh đó chứ, mang vào đi”.
“Vâng”.
Người đàn ông đó quay người đi ra ngoài, chẳng bao lâu đã có ba người, bao gồm cả người đàn ông vừa rồi, tổng cộng là bốn người cùng tiến vào.
Ba người còn lại cẩn thận từng ly xách một chiếc hộp với chất liệu đặc biệt, còn dùng xiềng tay khóa tay của bản thân và chiếc hộp cùng nhau.
Ba người đó đặt chiếc hộp lên bàn trà mới mở ra xiềng tay kia.
Sau đó chỉ nghe thấy người dẫn đầu kia nói: “Anh Lục, mời anh nghiệm thu, nếu không có vấn đề gì xin hãy ký tên vào đây”.
"Không cần”.
Vừa nói, Lục Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602169/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.