Lúc này, tất cả mọi người ở sảnh đều bị khiếp sợ.
“Anh Lục đúng là một vị thần mà”.
Thấy cảnh này, Hoắc Hướng Anh tiếp tục cảm thán. Còn vị trí của Lục Hi trong lòng ông ta thì đã được nâng lên một tầm cao mới.
Làm bạn với rồng, không phải thần thì là gì!
Chơi đùa với Lam Long một hồi, Lục Hi cuối cùng cũng tạm biệt nó.
Đây là thế giới của Lam Long chứ không phải của anh, sớm muộn gì anh cũng phải quay về nơi thuộc về mình.
Sau khi nói chuyện với Lam Long, Lục Hi biết dưới biển không có thiên địch nào của nó, đồ ăn lại nhiều. Có thể nói ngoại trừ một vài loài vật trong truyền thuyết ra thì tất cả sinh vật dưới biển gần như đều là đồ ăn của nó.
Lục Hi tạm biệt Lam Long, Lam Long lưu luyến gầm lên mấy lần.
Lục Hi sờ đầu nó, nói.
“Thi thoảng tao sẽ tới thăm mày. Nhớ kỹ, tuy rằng dưới biển này mày không có thiên địch, nhưng cũng đừng dễ dàng lộ diện quá. Trong nhân loại cũng có rất nhiều cao thủ giỏi, mày giờ vẫn chưa phải đối thủ của họ, hơn nữa họ rất tham lam, nếu bị phát hiện cũng không phải chuyện gì tốt đâu”.
Lam Long ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, tao đi đây, tạm biệt, trưởng thành nhé”.
Lục Hi dặn dò Lam Long thêm một lần nữa rồi mới thét dài một tiếng, sải một bước lớn, chạy như bay lên mặt biển như một mũi tên rời cung.
Lam Long lưu luyến không rời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602165/chuong-178.html