"Đại ca, anh Lục, nhà của tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ bồi thường tiền cho tất cả. Anh cứ nói ra một cái giá đi, tôi tuyệt đối không dám trái lại".
Lục Hi đá một cước làm Phùng Tích Phạm văng ngược ra đằng sau rồi nói với vẻ mặt kinh tởm.
"Tao ghét nhất là loại người như mày, có tiền thì không xem ai ra gì, chỉ giỏi đi ức hiếp người khác, loại người như mày còn sống chính là một sự sỉ nhục cho nhân loại".
Lục Hi tiếp tục nói bằng chất giọng lạnh như băng.
"Bây giờ tao cho mày hai con đường. Con đường thứ nhất, mày đã ép người ta phải nhảy xuống biển thì tao cũng cho mày một cơ hội tự nhảy xuống biển, sống chết tùy theo ý trời, còn con đường thứ hai thì tao sẽ thiến mày nhưng sẽ giữ lại cho mày một mạng. Tự mày chọn đi".
Phùng Tích Phạm nghe vậy thì lập tức ngã qụy.
Bảo hắn ta nhảy xuống biển chẳng phải là bảo hắn ta đi vào con đường chết hay sao? Biển khơi rộng lớn sâu không lường được, hắn ta làm sao có cơ hội sống sót?
Nhưng hắn ta cũng không thể nào chấp nhận chuyện bị thiến. Hắn ta đã quen ăn chơi đàn điếm, nếu như bị thiến thì còn khó chấp nhận hơn cái chết.
Phùng Tích Phạm nhìn vẻ mặt vô cảm của Lục Hi thì thất thần một lúc, sau đó biểu cảm trên mặt hắn ta không ngừng thay đổi, trông vô cùng gớm ghiếc.
Một lúc sau, Phùng Tích Phạm liền rống lên như điên.
"Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602157/chuong-170.html