🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đại ca, đây là hiểu lầm, tôi xin lỗi, tôi bồi thường tiền, tôi cũng không dám động vào người anh em này nữa”, Hắc Báo ngồi chồm hỗm dưới đất, cầu khẩn nói.

Vân Khả Thiên liếc nhìn hắn một cái, không thèm để ý đến.

Vậy mà dám nạt anh Lục, anh Lục là ai chứ, tồn tại giống như thần tiên vậy, anh ấy cũng có thể lấy ra thứ thần kỳ như nước trong nguồn, anh ấy có ơn cứu mạng bố mình, bắt nạt anh Lục, không dạy dỗ hắn thì sao mà được.

Ngay lúc này một chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa, ba người mặc cảnh phục đi xuống, trong đó một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, quân hàm tổng cảnh giám lóe sáng trên vai.


Ba người đi đến trước mặt đám người Lục Hi, Đoàn Chí Quốc trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Vân Khả Thiên đứng lên nói: “Sở trưởng Đoàn, nhóm người này cầm vũ khí uy hiếp an toàn tính mạng của chúng cháu, còn muốn bắt giữ chúng cháu”.

Ở nơi công cộng, Vân Khả Thiên cũng không gọi Đoàn Chí Quốc là chú, anh ta xưng hô chức vị của ông ta.

Đoàn Chí Quốc nghe xong, cười lạnh nói: “Một công ty bảo vệ từ lúc nào đã có quyền thi hành pháp luật rồi, dẫn toàn bộ về cho tôi”.

“Rõ”.

Đội trưởng kia đáp lại một tiếng rồi lùa đám người Hắc Báo ra ngoài.

Lúc này Hắc Báo đã tiểu ra quần khiến quần cũng ướt hết cả.

Hai chân hắn run rẩy đi ra ngoài, lúc gần đi còn không quên nói: “Đại ca, đây là hiểu lầm mà”.

Đội trưởng kia một cước đạp vào mông hắn.

“Dài dòng cái gì, đi mau”.

Hắc Báo bị đạp nên lảo đảo, chỉ đành ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Sau khi đám người Hắc Báo bị giải đi, Đoàn Chí Quốc cười nói với Vân Khả Thiên: “Cháu không sao chứ”.

“Cháu không sao, cảm ơn chú Đoàn”, Vân Khả Thiên nói.

“Cảm ơn cái gì, chuyện nên làm, sao nào, hai người này là bạn cháu?”, Đoàn Chí Quốc nhìn về phía Lục Hi và Trần Binh nói.

“Vâng”, Vân Khả Thiên nói: “Vị này là anh Lục, vị kia là anh Trần bạn của anh Lục”.

Nghe thấy Vân Khả Thiên giới thiệu như vậy, trong lòng Đoàn Chí Quốc cả kinh, cậu thanh niên này lai lịch không nhỏ đâu.
Ở Tây Kinh cũng không có mấy người có thể khiến Vân Khả Thiên gọi như vậy, trong lòng Đoàn Chí Quốc nhận định Lục Hi có lai lịch lớn.

Có thể nhìn ra Trần Binh kia cũng không có thân phận gì, là Vân Khả Thiên nhìn vào mặt mũi của Lục Hi mà xưng hô như vậy.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ thân phận của Lục Hi tuyệt đối không đơn giản.

Vốn dĩ Đoàn Chí Quốc chỉ là tùy ý hỏi một chút, nhưng nghe thấy Vân Khả Thiên giới thiệu như vậy, ông ta liền thận trọng.

Chỉ thấy ông ta chìa tay ra nói với Lục Hi: “Xin chào, tôi là Đoàn Chí Quốc”.

Lục Hi đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy.

Sau đó Đoàn Chí Quốc bắt tay với Trần Binh, anh ta dùng tay trái còn lại, nhẹ nhàng bắt bộp một cái.

Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Binh, Đoàn Chí Quốc cau mày nói: “Khả Thiên, bạn cháu gặp phải chuyện gì vậy?”

Vân Khả Thiên đến bây giờ còn không biết chuyện gì, anh ta nhìn về phía Lục Hi.

Lục Hi nhẹ nhàng nói: “Nhà người anh em của tôi xảy ra chút chuyện, cậu ấy đến khiếu nại tố cáo thì bị một đám người chặn lại cưỡng chế đưa đi”.

Đoàn Chí Quốc nghe xong liền trầm giọng nói: “Tố cáo là quyền lợi của công dân, bọn họ có tư cách gì chặn lại, còn cưỡng chế người tự do, thật sự là vô pháp vô thiên, quay về tôi sẽ cố gắng điều tra về công ty Hắc Báo này”.

Lục Hi gật đầu nói: “Vậy cảm ơn nhiều”.

Hàn huyên đôi câu, Đoàn Chí Quốc liền rời đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.