“Không uổng là sinh vật đỉnh cấp từ thời cổ đại, vừa ra đời đã có uy thế của kẻ trên cao mà”.
Lục Hi không kìm được ngợi ca một câu.
Còn rồng con kia nằm bò trên vai Lục Hi giống như thực sự được bao bọc trong vòng tay của cha mẹ, bình thản chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Lục Hi mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng lấy rồng con đang say giấc trên vai xuống, đặt nó vào trong một túi giấy, xuống lầu lái xe tới cạnh sông Vị Hà.
Sau khi xuống xe, anh xách túi tới một nơi không có người, lấy ra rồng con nói với nó: “Ta biết ngươi khát vọng đại dương, ngươi đi đi”.
Dứt lời, anh tiếc nuối thả rồng con xuống sông Vị Hà.
Sông Vị Hà là một nhánh sông của sông Hoàng Hà, thuận theo dòng chảy của sông Vị Hà hòa nhập vào sông Hoàng Hà, theo đó đổ ra biển.
Từ linh hồn của rồng con, Lục Hi cảm ứng được khát vọng của nó đối với biển lớn.
Bên cạnh đó, việc giữ một tên nhóc lạ thường này bên cạnh sớm muộn cũng gây ra rắc rối.
Mặc dù Lục Hi anh không sợ phiền phức nhưng anh không muốn bị người khác để mắt tới, trên người anh có quá nhiều bí mật, có thể khiêm tốn liền tận lực khiêm tốn, ai biết được còn có những loại người nào tồn tại trên thế giới này.
Ngay cả loài sinh vật trong truyền thuyết như rồng cũng có thể xuất hiện, bây giờ Lục Hi cảm thấy dù thế giới này xuất hiện bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602084/chuong-97.html