Lúc này gã đàn ông mới nhìn về phía Hoắc Ngọc Phụng, nhẹ nhàng nói: “Cởi quần áo ra đi, ở đây không cần mặc quần áo”.
Hoắc Ngọc Phụng khẽ khóc, chậm rãi cởi áo ra, sau đó, dưới ánh mắt tươi cười của anh Triệu, cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, cởi sạch sẽ quần áo trên người.
Anh Triệu nhìn thân thể trẻ trung hấp dẫn của Hoắc Ngọc Phụng thì ánh mắt liền trở nên điên cuồng.
Chỉ thấy gã nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình rồi gầm gừ.
"Đến đây phục vụ đức vua đi, các người đều phải tuân theo ý chỉ của đức vua".
Sau đó gã đột nhiên lao về phía thân thể trẻ trung trắng như tuyết của Hoắc Ngọc Phụng.
Lúc này, Hoắc Ngọc Phụng không biết lấy dũng khí từ đâu mà ngay lập tức dùng hai tay đẩy gã đàn ông đeo kính ra, khóc nức nở hét lên.
"Không, thả tôi ra, nhà tôi có tiền, nhà tôi có thể đưa tiền cho anh".
"Chát!"
Ngay sau đó, cô ta đã phải lãnh một cái bạt tai vang dội.
Gã đàn ông đeo kính hung tợn nói: "Tao không cần tiền, tao chỉ cần sự phục tùng".
"Chát! Chát!"
Nói đến đây, gã đàn ông đeo kính lại đánh Hoắc Ngọc Phụng thêm hai bạt tai, khuôn mặt của Hoắc Ngọc Phụng lập tức đỏ bừng và sưng lên.
Những bạt tai này hoàn toàn làm tiêu tan chút dũng khí mà Hoắc Ngọc Phụng cố gắng lắm mới thu lại được.
Cô ta bật khóc, từ từ buông thõng hai tay, từ bỏ sự phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602046/chuong-59.html