Rời khỏi sơn cốc, Kim Ngang Tiêu đi xuyên qua khu rừng rậm.Đang lúc cắm cổ đi thật mau, chàng bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngay bên cạnh.- Bây giờ ngươi mới chịu ra? Ta tưởng ngươi chết ở trong đó rồi chứ?Giọng nói the thé đó làm Kim Ngang Tiêu rợn tóc gáy, chàng đã biết giọng của ai rồi. Đó là Câu Hồn bang chủ.Chàng vội quay đầu nhìn. Câu Hồn bang chủ đứng cách chàng hơn một trượng, vẫn với chiếc mặt nạ bằng đồng hung ác, và đôi mắt nảy lửa gớm ghiếc.Kim Ngang Tiêu thấy kẻ thù đứng ngay trước mặt, chàng vừa kinh vừa hận. Chàng kinh là vì lúc này biết mình chưa phải là đối thủ của Câu Hồn bang chủ chỉ một chút sơ ý có thể bị y sát hại ngay. Còn hận là vì thấy kẻ thù ngay trước mắt mà không làm gì được.Nhưng lửa giận mỗi lúc một tăng, bốc lên làm nóng mặt chàng. Nếu không cố nén chịu, Kim Ngang Tiêu đã nhảy xổ lại đánh thí mạng với kẻ thù rồi.Câu Hồn bang chủ bỗng cười nhạt, nói :- Khắp thiên hạ này, có ngươi là người độc nhất biết ta là gái!Kim Ngang Tiêu trong lúc nóng giận, không nói được lời nào chỉ “hừ” một tiếng rồi trừng mắt nhìn kẻ thù.Câu Hồn bang chủ cất tiếng cười lanh lảnh :- Nhưng từ lúc này trên thế gian lại không có ai biết được sự thật này.Kim Ngang Tiêu nghe y nói vậy, trong lòng kinh hoảng vô cùng nhưng làm ra vẻ điều nhiên lãnh đạm hỏi :- Ngươi dám giết ta chăng?Câu Hồn bang chủ buông chuỗi cười dài :- Tại sao ta lại không dám?Kim Ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-linh-than-chuong/2524369/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.