Kim Ngang Tiêu đứng ngây người suy nghĩ, trái tim đập thình lình trong lồng ngực.Bốn chữ “Độc Phật Mê Chân”, dĩ nhiên ai ai cũng biết. Trước đây, khi Câu Hồn bang chưa xuất hiện, người trong võ lâm nghe nói đến tên Độc Phật Mê Chân đã kinh hãi rụng rời, như thể nghe nói đến tên một loài ta ma quỷ quái.Từ khi Câu Hồn bang xuất hiện, cách hành động so với Độc Phật Mê Chân còn ác độc tàn bạo hơn, thành thử danh tiếng của Độc Phật Mê Chân bị Câu Hồn bang làm lu mờ.Kim Ngang Tiêu cũng là một danh gia đệ tử trong võ lâm, nên dĩ nhiên chàng đã nghe nói đến tên vị Độc Phật Mê Chân này nhiều lần rồi. Lúc trước nghe nói những hành vi tàn bạo của Độc Phật chàng đã tưởng tượng Mê Chân tất phải là một nhà sư trông có vẻ hung thần ác sát, nay chàng có ngờ đâu một ma đầu đại cao thủ danh tiếng lẫy lừng như vậy chỉ là một người mặt trắng trẻ con trông như chàng thiếu niên độ mười lăm hay mười sáu tuổi, môi đỏ răng trắng rất xinh trai.Dĩ nhiên Kim Ngang Tiêu không thể nào biết được rằng Độc Phật Mê Chân sự thật tuổi đã cao, sánh ngang với các bậc tiền bối già lụ khụ trong võ lâm vẫn còn tên tuổi.Sở dĩ Độc Phật Mê Chân trông mặt non trẻ như vậy là vì một sự tình cờ, năm ông mười lăm tuổi Mê Chân đi lạc vào thâm sơn cùng cốc, vô ý ăn phải một thứ cỏ rất quái lạ, cỏ đó có hiệu lực làm cho bộ mặt không thể nào biến đổi được nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-linh-than-chuong/2524354/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.