Kim Ngang Tiêu ngẫm nghĩ một lát rồi thì thầm với Kỳ Vân :- Trong võ lâm, Bốc Âm cũng không có tiếng là độc ác cho lắm, vả lại ông ta không phải là người của Câu Hồn bang. Ông ta có ý định tha cho chúng mình thoát khỏi nơi đây, tất nhiên ông ấy cũng không nói cho Bang chủ Câu Hồn bang biết việc của chúng ta đâu.Hai người khẽ bàn tán với nhau một lúc.Đoạn cùng tiến lên, chấp tay thi lễ với Bốc Âm và nói :- Bốc tiền bối, chúng cháu xin cáo từ tiền bối.Hai mắt Bốc Âm mở tròn thao láo, tia mắt sáng quắc, nhìn hai người hồi lâu không đáp.Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân trong lòng lo sợ không biết phải làm thế nào. Chợt thấy Bốc Âm hỏi :- Hai đứa ngươi muốn đi hả?Kỳ Vân liền nói :- Bốc tiền bối, vừa rồi tiền bối đã cho phép chúng cháu rời khỏi nơi đây.Bốc Âm bỗng cười khanh khách, tiếng cười có vẻ quái dị. Đoạn Bốc Âm nói :- Ta có nói nếu các ngươi tự ý muốn đi khỏi nơi đây, ta mặc kệ không hề làm khó hai ngươi.Kim Ngang Tiêu hỏi :- Nếu vậy tại sao tiền bối thấy chúng cháu từ biệt tiền bối có vẻ ngạc nhiên như vậy?Bốc Âm hừ một tiếng rồi nói :- Ta thấy hai ngươi có thâm thù đại hận như vậy đối với Câu Hồn bang, bởi thế ta cứ tưởng một khi hai người nghe thấy nói Bang chủ Câu Hồn bang sắp đến đây, hai người tất phải ở lại đây để xem lão Bang chủ đó hình dạng ra sao, người như thế nào, hầu sau này có thể báo cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-linh-than-chuong/2524350/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.