- H…O…À…N…G – Tất cả đồng thanh, niềm sung sướng vô bờ bến ập đến khiến không ai là không nở nụ cười. Thì ra…Hoàng ra đi mãi mãi chỉ là trong suy nghĩ của mọi người, chứ sự thật là Hoàng vẫn sòn tồn tại, anh vẫn còn sống, nụ cười anh vẫn tỏa nắng.
Thiên Anh bật khóc trong niềm hạnh phúc. Hôm nay là ngày cưới của cô, cô cảm thấy may mắn biết nhường nào khi Hoàng trở lại. Anh vẫn thế…nụ cười anh vẫn đẹp như năm nào.
Hoàng cười tinh nghịch, vừa đi vào trong vừa đưa hoa lên mũi ngửi. Mùi hoa thơm dịu nhẹ phảng phất khiến anh khó kìm lòng mà thốt lên
- Thơm quá! Tôi sắp có tin vui rồi
- Anh Hoàng – Thiên Anh không kìm được nước mắt, chạy đến ôm chầm lấy anh. Cô đã chấp nhận việc anh ra đi ba năm trước là sự thật, nhưng suy nghĩ của cô chưa bao giờ là sai…anh vẫn còn sống. Anh đã trở lại.
- Thiên Anh , anh xin lỗi đến muộn rồi. Anh chúc em hạnh phúc – Hoàng khẽ nói, Tay đưa lên vuốt nhẹ tóc cô kiểu ân cần. Cô bật cười
- Hôm nay là ngày vui của mình, em đừng khóc như vậy nữa. – Tuyết lên tiếng, lau nhẹ nước mắt cho Thiên Anh
- Xấu lắm kìa – Minh cười. Nghe vậy ai nấy cũng cười
- Hôm nay có thằng to gan dám làm vợ tao khóc – Khánh Anh tiến đến gần Thiên Anh và Hoàng hơn, lên giọng
- Thì sao nào? – Hoàng vênh mặt lên thách thức.
- Tao tưởng mày đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-lanh-lung-di-roi-anh-se-mat-em/2517111/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.