Màn đêm vẫn vô tình cuốn những cơn gió lạnh lẽo đến thắt lòng. Bệnh viện đã vắng người qua lại, chỉ phút chốc, những bước chân dồn dập chạy trong từng hành lang, mùi đặc trưng của bệnh viện thoang thoảng mà xé lòng. Hàng loạt y, bác sĩ được điều đến, lập tức…2 cánh cửa phòng cấp cứu mở ra…2 chiếc xe đẩy vào trong…
- Bằng mọi cách cứu hai người đó ! – Khánh Anh lên tiếng rồi quay ra ghế ngồi chờ.
“Tinh”
Cánh cửa màu trắng lạnh lẽo đóng lại. Mọi thứ xung quanh như yên lặng lắng nghe tình hình bên trong
Một lúc sau, Hoàng nhận ra sự khác thường của Minh, Khánh Anh cũng vậy, Hoàng liền hỏi :
- Minh, mày bị thương sao?
- Không sao đâu – Minh lắc đầu, tựa người vào ghế, có vẻ anh đã mệt mỏi
Hoàng ko nói gì thêm, bấm điện gọi cho ai đó. Chỉ trong tích tắc, một vị bác sĩ có mặt.
- Vào trong đi – Hoàng đẩy Minh vào bên trong phòng khám, nơi vị bác sĩ kia đứng chờ
- Ơ cái thằng này, tao ko sao mà – Minh nhăn mặt vì bị Hoàng đẩy
- Vào trong đi – Bấy giờ, cả Khánh Anh và Hoàng đều đồng thanh, rùng mình vì bá khí toát ra từ người cả 2 khiến Minh lạnh người, gật gù đi vào trong khám
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, trời đã tờ mờ sáng, cửa phòng cấp cứu của Tuyết đã mở ra nhưng vẫn chưa thấy cửa phòng của Nam mở ra
- Sao rồi bác sĩ ?– Hoàng nhanh nhau nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-lanh-lung-di-roi-anh-se-mat-em/2517046/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.