Khi tất cả chìm vào trong giấc ngủ, Hoàng vội đứng dậy và chạy đi tìm Thiên Anh . Khánh Anh thấy nhưng cô vờ đi như ko biết, anh hơi nhắm hờ mắt theo dõi khuôn mặt Hoàng và bóng dáng thấp thỏm của Hoàng cho đến khi khuất sau màn mưa
- Thiên Anh, em đâu rồi – Hoàng chạy trong màn mưa lẩm bẩm liên tục 1 câu như thế, mưa càng to anh càng thêm lo lắng, đường trên rừng bình thường đi đã khó mà giờ lại mưa, bùn dưới đất bồi lên rất khó đi, nhưng cành cây vô tình cản đường Hoàng, những hạt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt anh ko thương tiếc.
Là ông trời muốn trừng phạt nên trút mưa xuống cản đường hay ông đã khóc thay cho số phận ai đó nhưng đã vô tình làm bản thân ai đó thêm não nề…
Dù nghi ngờ thế nào anh cũng phải tìm cho ra Thiên Anh bằng được , anh sợ chỉ chút hiểu lầm, nghi ngờ mà sẽ khiến người nào đó hối hận và day dứt cả đời
Mưa ơi ! Thôi nhé đừng rơi nữa…
Hoàng đang dần cảm thấy mất hết sức lực vì bị cơn mưa và thời tiết rút hết sạch, vừa lạnh vừa ướt. Chiếc áo khoác mỏng ko còn tác dụng gì nữa, anh vẫn cố đi tiếp và gọi thầm tên ai đó….đôi chân anh còn bước được là anh còn hy vọng…
Vách núi có tử thần đang đợi nhưng Thiên Anh đã lắc đầu và quay đi, cô ko nghĩ mình ngu dại đến nỗi chưa rửa sạch oan ức mà đã ra đi, cô đi bây giờ chẳng phải cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-lanh-lung-di-roi-anh-se-mat-em/2517040/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.