Sáng chớm lạnh, T.Anh dậy từ sớm, cả tối hôm qua cô ko thể ngủ ngon giấc được, có chút j đó mệt mỏi nhưng cô lại muốn đi dạo vào sáng sớm, ngắm cái cảnh bình minh ở đất Mỹ.
T.Anh khẽ mở cửa bước ra để tránh làm 2 người kia thức giấc.
- Anh...
- Ừ !
T.Anh vừa bước ra thì K.Anh cũng bước ra, ko hẹn mà gặp, cả hai nguời đều dậy rất sớm và cùng lúc bước ra ngoài
- Anh dậy sớm vậy? - cô hỏi, ánh mắt hơi ngưỡng mộ nhìn anh, lạnh thế này mà anh chỉ mặc 1 áo thun dài tay trong khi cô phải mặc cả áo khoác bên ngoài và đội mũ len
- Ừ !
Anh lại trả lời ngắn gọn, cô thấy hơi hụt hẫng, sao anh lạnh lùng quá vậy, cô thở dài và cúi chào anh
- Em đi ra ngoài
- Ừ... đi cùng tôi - anh hơi lưỡng lự 1 lúc rồi mới nói ra câu ấy, trong anh có 1 cảm giác lạ nhen nhóm như ngọn lửa muốn bùng cháy
Cô hơi bất ngờ vì lời yêu cầu của anh nhưng rồi cùng gật đầu, cô muốn sánh bước bên ai đó để cảm nhận được sự ấm áp của mùa đông này.
Anh đi trước, cô bước theo sau, cô có phần rụt rè khi đi cùng cái dáng cao lớn ấy. Bỗng anh chậm chân lại, như đang đứng chờ cô
- Em có thể đi nhanh lên ko? - Anh lạnh lùng đút tay vào túi quần nhưng trái với vẻ lạnh lùng toát ra từ lời nói đó, anh lại nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-lanh-lung-di-roi-anh-se-mat-em/2516986/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.