Đồng Duyệt ngước lên, cô nhận ra cô gái đối diện tỏa ra một hơi thở nguy hiểm như sư tử cái, dường như cô ta đang xù lông, gương mặt hằn học.
Khôn ngoan và rất sắc sảo.
Đặc biệt là những người con gái xinh đẹp, không bao giờ chịu thua ai.
Đồng Duyệt mỉm cười, "Giám đốc Lục hài hước quá, nếu tiên nữ mà có bụng bầu như tôi thì đã bị đày xuống trần gian hoặc xuống biển cho cá ăn lâu rồi."
Lục Mạn Lệ trố mắt, "Diệp phu nhân khiêm tốn quá. Chị có thể khiến Diệp tổng hai lần chịu bước vào cánh cửa hôn nhân, nếu không phải là thần tiên, chẳng lẽ người thường làm được?"
Mỉa mai thấy rõ.
Đồng Duyệt ngẫm nghĩ, nét mặt vẫn hết sức bình thản.
"Người phàm nếu vấp ngã ở cùng một chỗ thì lần sau đi qua chỗ đó chắc chắn sẽ rất cẩn thận, thế nên tôi mới nói chồng tôi thật khờ. Thế nhưng anh ấy lại bảo vì người mình yêu, chỉ cần người đó hiểu được tấm lòng của anh ấy, anh ấy chấp nhận ngã thêm lần nữa."
"Ý của Diệp phu nhân là Diệp tổng khờ, vậy chắc chắn chị là người thông minh. Diệp tổng yêu chị nên dù chị có làm việc gì, kể cả chị có làm tổn thương anh ấy sâu sắc, anh ấy vẫn sẽ khoan dung."
Đồng Duyệt không vội đáp trả ngay, đôi mắt cô hướng về phía Lục Mạn Lệ với hàng mi khẽ chớp chớp. Nét mặt nghiêm túc và trầm ngâm đó khiến Lục Mạn Lệ không khỏi sợ sệt.
"Lẽ nào tôi nói sai?" Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911504/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.