Để hòa nhập vào một thành phố mới chẳng phải điều dễ dàng.
Trước đây thì nhất quyết muốn sống ở Thượng Hải nên những điều phiền phức như đường xá đông đúc, giao thông đáng sợ, giá cả đắt đỏ, nhà cửa siêu nhỏ siêu mỏng, dường như tất cả đều có thể chấp nhận. Tìm niềm vui trong khó khăn chờ một ngày phát tài, cố gượng cười trải qua những khó khăn, nhưng thật ra đó chỉ là vì cô muốn ở bên Ngạn Kiệt.
Còn bây giờ, sau vài ngày sống ở Thượng Hải, cảnh tượng vẫn thế nhưng hình như rất khó chấp nhận.
Cô biết giá ngôi mộ cho Giang Băng Khiết vì trước đây Hoa Diệp từng mua một khoảnh đất cho Ngạn Kiệt ở nghĩa trang Tùng Sơn, khi biết số tiền đó, cô không xót của mà chỉ hơi ngậm ngùi, Thượng Hải quả là thiên đường của người giàu.
Cuối cùng Ngạn Kiệt cũng có nhà. Nơi đó mặt trước hướng ra sông mặt sau sát núi, phong cảnh rất đẹp. Trên bia chỉ viết dòng chữ "mộ của Vi Ngạn Kiệt", không có tiểu sử, không có thành tích. Ngạn Kiệt chỉ là Ngạn Kiệt, là Ngạn Kiệt sống mãi với tuổi trẻ, không thể dùng hai chữ "tốt" hay "xấu" để đánh giá anh được.
Thấm thoắt đã vừa giữa mùa hạ, sáng sớm vừa thức giấc, mặt đất đã nóng như lửa, đi một vòng chợ về mà người ướt như chuột lột. Trên đường cô vô tình va phải một bà lão. Bà lão mắng cô một tràng bằng tiếng địa phương, phải nhìn sắc mặt bà lão cô mới biết mình bị mắng, không thể nói lại, tự nhiên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911454/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.