Đồng Duyệt thẫn thờ ngồi xuống.
Cô nhìn đồng hồ, bảy giờ cô mới chào tạm biệt Giang Băng Khiết. Lúc ngồi trên xe bà còn xoa đầu cô, trả tiền xe cho cô. Bà luôn mỉm cười khi nói chuyện, rất giống một người mẹ hiền từ. Bác tài còn khen hai mẹ con giống nhau như đúc.
"Bố nằm mơ à?"
Đồng Đại Binh thở dài, "Chỗ đó gần trạm xăng, bốc cháy không lâu sau xe cứu hỏa đã tới nhưng căn nhà đã sập, bà ấy… sặc khói đến hôn mê, rồi… Con tới chỗ bà ấy đi…"
"Vâng!" Cô đáp lời theo bản năng, "Con với bố cùng đi nhé."
Đồng Đại Binh ấp úng nói, "Bố còn có… việc khác."
"Lão Đồng, mau ra đây phơi chăn giúp tôi." Một giọng nói vọng vào điện thoại.
"Thôi nhé." Đồng Đại Binh hấp tấp cúp máy.
Đồng Duyệt bụm mặt, trong lòng cô biết là Giang Băng Khiết đã ra đi thật rồi.
Lúc Giang Băng Khiết còn sống, Đồng Đại Binh còn vụng trộm đến thăm bà ấy. Bây giờ bà ấy đi rồi, Đồng Đại Binh thậm chí còn không có can đảm đến phúng viếng, vì sợ Tiền Yến giận.
Đây không phải ghen tuông, mà thực sự vợ hiện tại của Đồng Đại Binh là Tiền Yến chứ không phải Giang Băng Khiết.
Thật đáng buồn khi người Giang Băng Khiết liên hệ lúc khẩn cấp vẫn là Đồng Đại Binh.
Thế nhưng thật lòng bà vẫn không yêu ông. Đối với bà, ông chỉ là người đàn ông cho bà một đứa con, chỉ vậy mà thôi.
Tự nhiên cô thấy ớn lạnh khắp người, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911447/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.