"Em đi đâu về thế?" Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói cất lên rất bình thường nhưng lại thoáng run rẩy trong cái vẻ bình thường đó.
Cô gầy trơ xương, như một cái đầu to dựng trên thân hình quắt queo, đôi mắt vô hồn, mặt trắng bệch không chút hồng hào.
"Ra ngoài." Cô bỏ túi xách xuống rồi đi mở cửa sổ, vị gió biển liền phả thẳng tới.
Anh dập tắt điếu thuốc, dường như sức lực toàn thân đã cháy rụi trong ánh mắt, ánh mắt đó lúc này đang nhìn tròng trọc như muốn lăng trì Đồng Duyệt.
"Mẹ em nói với anh rằng em đã làm phẫu thuật ở bệnh viện của bà."
Cô chỉ nhắm mắt, không ngoái lại.
Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ, đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cho dù bạn có giỏi đến đâu, che giấu kín kẽ thế nào thì sẽ không bao giờ có một bí mật mà "trời biết, đất biết, anh biết tôi biết". Ở một góc nào đó có thể quan sát bằng mắt thường, luôn có một đôi mắt đang dõi theo bạn mà bạn không thể trông thấy nó.
Thế nhưng những gì người đó trông thấy đều là sự thật chăng?
Anh vẫn không hiểu cô. Trong cuộc hôn nhân này cô là người muốn đi là đi, muốn ở là ở sao? Đứa trẻ này, cô muốn thì giữ, không muốn thì bỏ sao?
Cô là người ác độc và vô tình đến mức đó chăng?
Anh đến đây chất vấn, chất vấn cô đã cướp đi quyền làm cha của anh? Không, anh đã làm cha rồi, đám cưới của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911441/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.