"Này Hạ Thần, cô ấy cũng tới kìa!" Cậu nhóc đi sau sải chân bước rộng về phía trước, nháy mắt ra hiệu cho Hạ Thần.
Ánh mắt Hạ Thần không hề thay đổi, chân vẫn bước đều như hoàn toàn không để tâm.
Thấy nhiều nên không còn lạ nữa.
Từ khi biết ghi nhớ đến giờ, dường như chỉ cần cậu ngước lên là có thể nhìn thấy cô ngay.Nói thế không khỏi có phần hơi quá, thực ra cũng không nhiều đến vậy, nhưng lần nào cũng khiến cậu gần như sụp đổ.
Lần đầu tiên là trong đám cưới cậu Thiếu Ninh, cô giang đôi tay mũm mĩm đòi cậu bế, cậu đã vận hết sức vẫn không thể nhấc cô lên khỏi mặt đất. Đôi mắt to tròn đen láy của cô cứ chớp chớp, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy mong mỏi và cố chấp. Cuối cùng cậu đỏ mặt, chỉ biết ba chân bốn cẳng chuồn khỏi tầm mắt cô.
Vì bà ngoại nằng nặc yêu cầu nên cậu đi học mẫu giáo ở Thanh Đài, trùng hợp là thời gian đó bố mẹ cũng làm việc ở Thanh Đài. Cậu Thiếu Ninh thương cháu nên rất hay đưa cậu nhóc về nhà mình chơi, cũng chính vì thế, cậu liên tục gặp cô bé ấy. Hồi ấy cô ăn rất khỏe, đặc biệt là mỗi khi ngồi cạnh cậu, cô lại ăn như thuồng luồng, còn rất thích ăn đồ trong bát cậu. Cậu lờ đi, cô liền khóc toáng lên, ông bố lúc nào cũng cười tươi như hoa của cô rất biết cách dỗ dành khiến cậu phải nhường nhịn và làm theo yêu cầu của cô.
Khi cậu đã học lớp Lá cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911374/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.