Bác sĩ là một người phụ nữ tầm năm mươi với gương mặt phúc hậu, khi cười rất giống Phật Quan Âm trên tượng.
"Nóng lòng quá hả?" Bà xem kỹ kết quả xét nghiệm của Đồng Duyệt, "Bây giờ phụ nữ có xu hướng sinh con muộn, hai mươi tám tuổi chưa phải già lắm."
Đồng Duyệt bất an nuốt nước bọt, "Ý cô là…?"
Bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt hiền hòa, "Cháu quá căng thẳng, quá nôn nóng, áp lực nhiều thành ra bị chậm kinh chứ không có thai."
Rời khỏi bệnh viện, Đồng Duyệt không biết nên hình dung tâm trạng của mình ra sao, cô cũng chẳng có cảm giác trút được gánh nặng như đã tưởng, mà hình như còn man mác buồn. Bác sĩ còn đề nghị cô tạm thời không nên có con vì chứng thiếu máu mức độ nhẹ.
Ông trời đang thương hại cô sao? Đồng Duyệt thoáng mỉa mai.
Mặt trời đang ngả về Tây, bầu trời không còn quá sáng tỏ. Hoàng hôn mùa đông cũng như người phụ nữ đẹp về tuổi xế chiều, mặc dù vẫn còn rất quyến rũ nhưng cũng chỉ còn được ra sân khấu lần này nữa thôi.
Thứ không thể lưu giữ đâu chỉ có ánh sáng?
Một chiếc xe đỗ trước cổng bệnh viện, vài tiếng còi xe thu hút sự chú ý của cô. Gương mặt Tô Mạch chìm trong ánh hoàng hôn khiến cô không thể nhìn rõ, "Lên xe đi, tôi đưa em về."
Không có thời gian cho cô phân vân, mấy chiếc xe đứng sau đã nhấn còi inh ỏi vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí có người còn chửi bới.
Cô mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911349/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.