Chương trước
Chương sau
Còn có thể nói gì?

Mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu, một hành động vĩ đại từng mạnh mẽ vang dội là thế, vậy mà bây giờ khi ngoảnh đầu lại chỉ như một câu truyện cười nhạt nhẽo, có thể nào cũng chẳng nặn ra được một nụ cười.

Ông vẫn đang đi trên quỹ đạo của mình, một cuộc sống viên mãn.

Còn bà thì sao? Đến nhìn con gái trong bộ váy cưới mà chỉ dám lén lút như vậy. Gặp cố nhân ngày trước lại vội vàng bưng mặt trốn tránh.

Nước mắt đã cạn thì oán và hận cũng phai mờ rất nhiều. Người đàn ông thay đổi cuộc đời bà giờ đây chẳng qua cũng chỉ là người dưng mà thôi.

Rời tầm mắt, lạnh lùng lướt qua.

Xa Thành nhắm mắt lại, đờ đẫn trong khoảng mười giây.

Đến khi ngoảnh lại lần nữa hàng hiên đã không một bóng người, cứ như sự bất ngờ ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác mà thôi.

Đại sảnh đã yên tĩnh, Diệp Thiếu Ninh chỉnh lại hoa cưới trước ngực cho ngay ngắn, anh đang đứng nói chuyện với Diệp Nhất Xuyên, cảm nhận được ai đó đang đến gần liền vội ngẩng lên.

Sự bất ngờ thoáng hiện thật nhanh trong đôi mắt đẹp, ngay sau đó anh nở nụ cười bước tới chào đón, bắt tay Xa Thành.

"Thiếu Ninh, chúc mừng cháu! Chúc mừng cháu!" Xa Thành cũng gọi thẳng tên anh như Nhạc Tĩnh Phân.

"Cháu cảm ơn Xa tổng." Sau đó anh giới thiệu Xa Thành với Diệp Nhất Xuyên.

Xa Thành và Diệp Nhất Xuyên giao lưu vài câu chuyện.

"Lát nữa chú có việc, phải đi luôn." Xa Thành khéo léo từ chối lời mời của Diệp Nhất Xuyên.

Diệp Thiếu Ninh tiễn ông ra ngoài, Xa Thành liếc mắt nhìn anh, cười vẻ tự giễu: "Chú không mời mà đến, Thiếu Ninh không trách chứ?" Ông giơ tay ngăn lời giải thích của Diệp Thiếu Ninh: "Chú hiểu được sự kín đáo của cháu. Chuyện cháu kết hôn không phải chú nghe được từ phía Thái Hoa đâu. Chú… hỏi thăm tình hình của Tiểu Duyệt mới biết hôm nay con bé kết hôn, tới đây mới biết chú rể là cháu."

Diệp Thiếu Ninh cười nhạt.

"Có những việc không cần nói nhiều, Diệp Thiếu Ninh tha lỗi nhé." Trên mặt Xa Thành là vẻ áy náy sâu sắc: "Chú rất muốn được nhìn Đồng Duyệt một cái nhưng con bé không muốn gặp chú nên chú đi thì hơn. Thiếu Ninh, có câu này chú muốn nhắc cháu. Cháu có biết Trì Linh Đồng không?"

"Cháu biết."

"Con bé đó vừa tốt nghiệp liền vào công tác ở Thái Hoa, cháu có biết sau đó vì sao nó lại nghỉ việc không?"

Diệp Thiếu Ninh thoáng trầm tư: "Lúc đó cháu còn chưa vào Thái Hoa."

Xa Thành vỗ vai anh: "Có rảnh thì nói chuyện thử với con bé đó."

"Diệp tổng, đến giờ bắt đầu rồi." Dẫn chương trình từ bên trong chạy ra.

Diệp Thiếu Ninh và Xa Thành bắt tay chào nhau sau đó anh trở vào đại sảnh.

Đèn đã tắt gần hết, chỉ còn để lại một luồng sáng dìu dịu trước sân khấu, đó là vị trí của anh. Một lát nữa Đồng Duyệt sẽ băng qua từng cánh cửa hoa, đi về phía anh, sóng vai cùng anh trước mặt mọi người, trở thành người bầu bạn của anh suốt đời.

Anh hít sâu, chầm chậm nâng mí mắt.

Trong phòng hóa trang giờ đây rối tung măng miến, cô bé trang điểm cuống quýt như sắp khóc: "Cô giáo Đồng sao lại thế này? Nước mắt đảo quanh hốc mắt vài vòng là được, chị xem make up nhòe nhoẹt hết rồi." Rồi vội vàng mở hộp trang điểm ra, vừa tô vừa vẽ.

"Không sao, cô dâu khóc ở đám cưới là chuyện bình thường mà." Giọng Đồng Duyệt vẫn chưa hết sụt sùi.

Cô nàng chỉ còn biết thở dài.

"Nhanh lên nhanh lên! Cô dâu phải lên sân khấu rồi!" Dẫn chương trình la oai oái bên ngoài.

"Vi Ngạn Kiệt đâu?" Tang Bối hỏi: "Ơ? Kia là khách bên nhà trai à?"

Đồng Duyệt nhìn theo hướng tầm mắt của Tang Bối, cuối hành lang, Ngạn Kiệt khoác trên mình bộ lễ phục đang nói chuyện với một người đàn ông quay lưng về phía này. Thực ra người đàn ông kia đang nói còn Ngạn Kiệt thì lắng nghe bằng khuôn mặt lạnh tanh.

"Anh của cô dâu ơi, khách khứa đang đợi ngoài kia kìa!" Dẫn chương trình sắp nổi điên tới nơi.

Người đàn ông kia quay lại, thì ra là Lãnh Hàn. Đồng Duyệt khẽ cắn môi.

"Đừng cắn, nhả ra mau, nếu không son mất màu đó!" Cô bé trang điểm kêu lên.

Lãnh Hàn không động đậy, trong mắt Ngạn Kiệt lộ rõ vẻ nài nỉ.

Hồi lâu sau Lãnh Hàn mới khẽ gật đầu.

"Anh, người đó là ai?" Đồng Duyệt khẽ hỏi.

"À, người quen của anh thôi. Các em ra ngoài bảo họ chuẩn bị đi. Anh định thần lại sẽ tới ngay." Ngạn Kiệt đuổi Tang Bối và thợ trang điểm ra, thuận tay đóng luôn cửa lại.

"Anh…" Bản tính Ngạn Kiệt tương đối lạnh lùng nên mặc màu đen là đẹp nhất.

Ngạn Kiệt chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, vừa đau đớn lại vừa tuyệt vọng!

"Anh…" Đồng Duyệt như bị thôi miên, cô khẽ gọi một câu.

"Ừm!" Ngạn Kiệt đã định thần lại, lấy bó hoa trên bàn đưa cô: "Chúng ta đi thôi."

Cô khoác tay anh, cảm nhận được anh run lên một chập, sau đó anh lập tức quay người nhìn về phía cô.

Nước mắt chan hòa trong hai mắt anh.

Cứ nghĩ rồi một ngày sẽ có người thay thế mình, anh chỉ bần thần rồi mỉm cười ngay, sau đó thì nhắm chặt mắt lại, muốn được nhìn thấy gương mặt dịu dàng của em lần nữa. Trước khi anh quên lãng, nước mắt trong lòng đã làm nhòe tầm mắt, đã sắp không được nhìn thấy em nữa…

Bài hát mà anh nghe suốt đêm qua giờ này lại hiện lên trong lòng Ngạn Kiệt.

Đồng Duyệt nghĩ anh không nỡ xa mình, bèn rút khăn tay lau nước mắt cho anh.

"Tiểu Duyệt, hãy cho anh…" Ích kỷ một lần này. Chỉ một lần, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, anh dịu dàng nâng cằm cô lên, in lên đó một nụ hôn.

Đời này sống không uổng!

Cánh môi lành lạnh, mùi thuốc lá nhàn nhạt, đây là mùi hương của Ngạn Kiệt?

Đồng Duyệt sững sờ như một tảng đá.

"Xin hãy tha lỗi cho anh!" Khi cô còn chưa phản ứng lại anh đã bình tĩnh hoàn toàn.

Cô há miệng thở hổn hển, toan hỏi gì đó nhưng Ngạn Kiệt đã không cho cô một cơ hội nào nữa.

Cửa phòng trang điểm hé mở, tĩnh lặng như một chậu cây cảnh, vẫn đứng ở cuối hành lang, tầm mắt như mũi tên đuổi theo bóng dáng Ngạn Kiệt.

"Anh không sao chứ?" Không hiểu sao Đồng Duyệt lại rùng mình.

"Không. Nào, ngẩng đầu, ưỡn ngực, vui vẻ lên!" Ngạn Kiệt khẽ nói lúc ở cửa đại sảnh.

Không còn thời gian cho cô nghĩ ngợi nhiều nữa, khúc nhạc của hôn lễ vang lên, cô được đèn rọi sáng, toàn hội trường như nín thở.

Cảnh tưởng này không dễ mà gặp được. Nếu không có cành hoa cưới trước ngực chú rể thì thực sự không sao phân biệt được ai mới là chú rể hôm nay. Hai người đàn ông đều mặc lễ phục chỉnh tề, đẹp trai bắt mắt như nhau.

Những người khác hào hứng vô cùng, thỉnh thoảng có tiếng xì xào bàn tán.

La Giai Anh hừ một tiếng, mặt sa sầm lại.

Tiền Yến cười khan: "Đều tại ông Đồng, sớm chẳng ngã muộn chẳng ngã. Ngạn Kiệt cũng không còn cách nào khác!"

"Không sao, anh trai đưa cũng vậy mà." Người khác ngoài miệng an ủi vậy nhưng trong lòng lại cười thầm. Ai chẳng biết hai anh em nhà này làm gì có quan hệ huyết thống?

Gương mặt điển trai của Diệp Thiếu Ninh căng thẳng một cách kín đáo, như không đợi thêm được nữa, khi Đồng Duyệt mới vừa đi qua cánh cửa hoa cuối cùng anh đã vội chạy tới, đưa tay ra.

"Xin hãy đối xử tốt với em ấy, em ấy xứng đáng được như vậy!" Ngạn Kiệt nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm khắc, gằn giọng nói rõ từng tiếng rồi trịnh trọng để tay Đồng Duyệt vào lòng bàn tay anh rồi thả tay ra không chút do dự.

Đồng Duyệt ngoái nhìn lại theo bản năng, cô muốn xem Lãnh Hàn có còn ở đây không?

Không đợi cô ngoái lại, bàn tay đã bị siết chặt lấy, cô mở mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Diệp Thiếu Ninh, trái tim như cứng lại, cô để anh đưa mình tới sân khấu.

Vẫn là khinh khí cầu, pháo hoa, nhạc to làm đầu cô đau buốt.

Người chứng hôn là Diệp Nhất Châu, ngôn từ ngắn gọn mà dí dỏm làm khách khứa cười khanh khách.

Dưới sự yêu cầu của dẫn chương trình và khách khứa dưới hội trường, Diệp Thiếu Ninh nói về quá trình hai người yêu nhau. Anh nói trong lúc tới quán cà phê xem mắt người khác thì yêu cô gái ngồi bàn bên cạnh từ ánh mắt đầu tiên, sau đó tình cờ biết cô là giáo viên trường Thực Nghiệm thì vô cùng bất ngờ, từ đó theo đuổi gắt gao, ba tháng sau ôm được người đẹp về nhà.

Diệp Thiếu Ninh cười hạnh phúc như có được cả thiên hạ.

Tình tiết này có thể được so sánh với phim ngôn tình kinh điển, mọi người nhao nhao đòi hai người trình diễn một màn hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn. Cô cứ nghĩ một con người khiêm nhường như anh sẽ từ chối, không ngờ anh che người mình lêm, ôm cô vào lòng, hôn thật say mê.

Cô bé trang điểm nhắm chặt mắt lại, đi tong lớp son môi rồi!

"Haha, không ngờ Diệp Thiếu Ninh lại ngang ngược thế!" Lúc đi cùng cô tới phòng trang điểm, Tang Bối vui vẻ rào trước đón sau.

Đồng Duyệt nhìn ra ngoài, khẽ nói: "Tang Bối, cậu ra xem anh tớ có đang ở ngoài kia tiếp rượu không nhé?"

"Chắc là có thôi, nếu không thì đi đâu được? Trông anh ấy hôm nay nổi bật ghê chưa, nếu không có Diệp Thiếu Ninh phối hợp, chắc chắn anh ấy mới là nam chính!"

"Ra xem hộ tớ đi mà." Lòng Đồng Duyệt lo lắng không yên.

Tang Bối rầu rĩ chớp mắt vài cái nhưng vẫn đi ra.

Sau khi cởi bỏ chiếc váy cưới đuôi dài, cô phải đổi sang một chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc, sau đó là một bộ váy dạ hội nhẹ nhàng. May mà hệ thống sưởi ấm trong khách sạn rất vừa vặn, nếu không hôm nay cô sẽ đông cứng thành đậu khô mất.

Bỗng có tiếng gõ cửa ở cánh cửa hông thông ra cánh gà sân khấu rồi cánh cửa được mở ra: "Có người không?" Cô quay người ra.

Một bé gái xinh xắn tiến vào, đi vẫn chưa vững, đôi mắt to tròn như hai quả nho nhìn cô đầy vẻ tò mò, bỗng dang hai cánh tay ra: "Bế!"

"Không được, hôm nay cô dâu chỉ được ôm chú rể thôi." Người vừa nói là Hạ Thần Thần đi theo vào, mặt mũi cậu bé trông thấy nghiêm nghị.

Bé gái không hiểu lắm, đôi lông mi dài chớp vài cái rồi quay sang, dang tay trước mặt Thần Thần nhỏ bé: "Bế Thông Thông!"

Thần Thần cau có, đặt hai tay lên hông cô bé, mặt mũi cậu bé đỏ gay như nông dân đang nhổ củ cải nhưng vẫn không nhấc cô bé lên khỏi mặt đất thành công được.

"Bây giờ anh chưa bế được em, chờ anh lớn thêm đã." Thần Thần có vẻ xấu hổ.

Cô bé vẹo đầu, kiên nhẫn chờ một lúc, đến khi cảm thấy đã đến lúc Thần Thần lớn thêm, liền nghiêng người tới: "Anh ơi, bế!"

Hạ Thần Thần nhìn cô bé bằng ánh mắt khó xử, hướng ánh mắt khẩn cầu ra bên ngoài thì bỗng một tiếng cười vang lên: "Bảo bối đừng có hành hạ anh nữa. Nào ra bố bế."

Cô bé cười khanh khách, nhào tới như cánh bướm bay lên.

"Thèm không?" Tả Tu Nhiên khẽ nhướng mày với Đồng Duyệt, để mặc cô con gái bôi nước miếng đầy mặt mình, trên bộ vest được cắt may thủ công kia là mấy vết dầu mỡ rõ mồn một.

Đồng Duyệt khẽ cười, gật gù: "Sếp Tả quả là một người cha hoàn hảo."

"Đâu chỉ có vậy, tôi còn là một ông chồng tiêu chuẩn!" Cặp mắt hoa đào của Tả Tu Nhiên híp lại, cằm hếch lên đầy kiêu hãnh: "Nhưng cô giáo Đồng hôm nay thể hiện không tốt lắm nhỉ?"

"Cô là cô dâu đầu tiên tôi thấy không tập trung vào hôn lễ của mình đó." Tả Tu Nhiên khẽ chớp mắt vài cái.

Cơ thể Đồng Duyệt hơi cứng ra.

"Với kinh nghiệm của một người từng trải, tôi có mấy câu muốn nói với cô giáo Đồng, hôn nhân là một mảnh đất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng phải hết sức tập trung, chỉ cần lơ đãng một chút sẽ biến thành một cuộc đời khác ngay."

Nét mặt lười biếng, giọng điệu đùa giỡn, cô không biết có phải anh ta đang nói đùa với mình không nữa.

"Nếu không thể hoàn toàn từ biệt quá khứ thì đừng vội vã bắt đầu, chưa cần nói đó là vô trách nhiệm với người khác mà há chẳng phải tự khiến bản thân thiệt thòi sao? Không thể yêu cầu người khác toàn tâm toàn ý, vậy mà chính mình thì thân tại Tào doanh, tâm tại Hán. Thiên hạ nào có chuyện gì tốt như thế, phải không?"

Cô dần nghe ra hàm ý trong những lời này.

"Sếp Tả, anh nói với tôi những lời này là có ý gì thế?"

"Phòng bệnh hơn chữa bệnh đó. Cô phải làm Thiếu Ninh hạnh phúc thì cậu ta mới không rảnh suy nghĩ lung tung. Tôi bật mí cho cô nhé, lúc nào cậu ta cũng nhòm ngó Thông Thông nhà tôi, cô nói xem tôi có chịu nổi không? Vì vậy cô mau sinh cho cậu ấy một đứa đi. Tốt nhất là con gái, bộ gen của hai người đều khá tốt, dù không đáng yêu bằng Thông Thông nhà tôi nhưng thế nào cũng là một cô bé xinh xắn!"

Đồng Duyệt không biết nên khóc hay cười nữa, anh ta đang nói gì thế nhỉ?

"Cháu cũng thích em gái." Thần Thần nói.

Tả Tu Nhiên trừng mắt, "Thích cũng chưa đến lượt nhà mi, hai đứa là anh em họ kia mà. Mi cũng đừng nhòm ngó Thông Thông nhà ta nhé, mặc dù bố mẹ mi cũng rất khá nhưng hai mươi năm nữa mi như thế nào, ta còn phải xem có xứng được với Thông Thông nhà ta không đã. Không được, có xứng ta cũng không nỡ." Như sợ Thần Thần sẽ xông ngay tới cướp người, anh ta vội vàng chuyển con gái sang một bên, né thật xa.

Đồng Duyệt xoa mũi, nhìn Thần Thần bị tổn thương sâu sắc bằng ánh mắt cảm thông.

"Nhìn kìa nhìn kìa, cậu ta có vẻ lo lắng cho cô lắm, cứ hễ không thấy là bỏ khách bỏ khứa chạy đi tìm ngay. Nhớ mà quý trọng nhé!" Ông bố Tả Tu Nhiên hôn con gái trong lòng mấy cái liền, dùng một tay dắt Thần Thần ra ngoài.

Ngoài cửa, Diệp Thiếu Ninh đứng thẳng, dịu dàng như ngọc.

"Đã thay đồ xong chưa?" Anh đi vào, đứng sánh vai cô trước gương trang điểm.

Cô gật đầu.

"Đến lúc đi mời rượu rồi, anh kiếm được một chai siro táo, màu giống hệt rượu vang, lát nữa em uống cái đó nhé?"

"Thiếu Ninh, cảm ơn anh!" Cô đưa tay chạm lên mặt anh. Mấy ngày nay anh cũng mệt bở hơi tai, mắt đầy tơ máu.

"Cảm ơn anh vì điều gì?"

"Cảm ơn anh đã cưới em."

"Ngốc quá, sao lại nói vậy? Thế có phải anh cũng nên cảm ơn em vì đã chấp nhận anh?" Anh nắm lấy tay cô khẽ cắn nhẹ.

Ngoài La Giai Anh có chút lạnh nhạt thì xét từ phương diện nào Diệp Thiếu Ninh cũng là một người đàn ông tuyệt vời trong khi cô không phải một người tốt đẹp cho lắm.

Hai người dắt tay đi ra thì gặp Tang Bối.

Tang Bối xua tay với cô, không biết là không tìm thấy Ngạn Kiệt hay là không có vấn đề gì?

Cô không có thời gian ngẫm nghĩ, liền nở nụ cười dịu dàng sánh đôi với Diệp Thiếu Ninh đi về phía khách khứa.

Tiễn đến vị khách cuối cùng, về tới biệt thự nhà họ Diệp đã là 11h đêm, lại có người thân tới phá động phòng, tới lúc đặt mình lên giường đã là 2h sáng.

Nơi nghỉ tuần trăng mật là Cáp Nhĩ Tân, Diệp Thiếu Ninh nói Thanh Đài ở ngay bờ biển, Hải Nam ấm áp cũng gần biển, chẳng có gì hay ho, Vân Nam để sau đi, còn lần này sẽ tới Miền Bắc xem điêu khắc băng và trượt tuyết, thế mới hấp dẫn.

Chuyến bay lúc chín giờ, hai người chỉ được ngủ bốn tiếng đã phải vội vã thức giấc.

Có lẽ số lượng ngày nghỉ không nhiều nên Diệp Thiếu Ninh sắp xếp lịch trình rất kín kẽ.

Diệp Nhất Xuyên và La Giai Anh còn đang ngủ nên hai người không quấy rầy họ, rón rén ra cửa. Đầu tiên họ về nhà họ Đồng chào hỏi, Tiền Yến ra mở cửa với thái độ rất hòa nhã.

Đồng Đại Binh rất vui, hỏi cô đã mang đủ quần áo chưa, có mang nhiều tiền lẻ không.

"Mẹ, anh vẫn còn ngủ ạ?" Cửa phòng Ngạn Kiệt đóng chặt, Đồng Duyệt đi theo vào nhà bếp hỏi.

"Tiểu Duyệt, cô còn muốn lợi dụng Ngạn Kiệt nhà tôi tới khi nào? Cô đã lấy chồng rồi mà vẫn không chịu buông tha cho nó? Xin cô thương lấy nó, sau này nó cũng phải lấy vợ sinh con, cô tránh xa nó ra, đừng làm vấy bẩn thanh danh của nó." Tiền Yến gõ cái muôi đánh "cạch" một tiếng đầy thô lỗ.

Đồng Duyệt vội nhắm mắt đi ra ngoài.

"Mình đi thôi!" Cô kéo tay áo Diệp Thiếu Ninh.

"Mẹ con nấu xong rồi, ăn xong hãy đi." Đồng Đại Binh quan tâm nói.

"Thôi ạ, còn phải kiểm tra an ninh này kia nữa, con sợ không kịp. Bố mẹ, tụi con đi đây!"

"Chơi vui nhé." Tiền Yến nói vọng từ nhà bếp ra.

Diệp Thiếu Ninh thắt dây an toàn cho cô, đánh giá cô vài lần: "Ai bắt nạt vợ anh à?"

"Không, làm gì có." Cô gượng cười, "Hắt… xì!" Bất ngờ hắt xì một cái thật vang.

"Ôi trời, em đừng có nói là bị cảm nhé!" Diệp Thiếu Ninh có vẻ lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.