Còn có thể nói gì?
Mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu, một hành động vĩ đại từng mạnh mẽ vang dội là thế, vậy mà bây giờ khi ngoảnh đầu lại chỉ như một câu truyện cười nhạt nhẽo, có thể nào cũng chẳng nặn ra được một nụ cười.
Ông vẫn đang đi trên quỹ đạo của mình, một cuộc sống viên mãn.
Còn bà thì sao? Đến nhìn con gái trong bộ váy cưới mà chỉ dám lén lút như vậy. Gặp cố nhân ngày trước lại vội vàng bưng mặt trốn tránh.
Nước mắt đã cạn thì oán và hận cũng phai mờ rất nhiều. Người đàn ông thay đổi cuộc đời bà giờ đây chẳng qua cũng chỉ là người dưng mà thôi.
Rời tầm mắt, lạnh lùng lướt qua.
Xa Thành nhắm mắt lại, đờ đẫn trong khoảng mười giây.
Đến khi ngoảnh lại lần nữa hàng hiên đã không một bóng người, cứ như sự bất ngờ ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác mà thôi.
Đại sảnh đã yên tĩnh, Diệp Thiếu Ninh chỉnh lại hoa cưới trước ngực cho ngay ngắn, anh đang đứng nói chuyện với Diệp Nhất Xuyên, cảm nhận được ai đó đang đến gần liền vội ngẩng lên.
Sự bất ngờ thoáng hiện thật nhanh trong đôi mắt đẹp, ngay sau đó anh nở nụ cười bước tới chào đón, bắt tay Xa Thành.
"Thiếu Ninh, chúc mừng cháu! Chúc mừng cháu!" Xa Thành cũng gọi thẳng tên anh như Nhạc Tĩnh Phân.
"Cháu cảm ơn Xa tổng." Sau đó anh giới thiệu Xa Thành với Diệp Nhất Xuyên.
Xa Thành và Diệp Nhất Xuyên giao lưu vài câu chuyện.
"Lát nữa chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911333/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.