Lúc từ bệnh viện đi ra, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, đây là trận tuyết rơi đầu mùa năm nay ở Thanh Đài.
Bông tuyết nhỏ xíu, không được gió nâng bước, tốc độ rơi của tuyết rất chậm, vẽ nên vô số quỹ đạo trước mắt Đồng Duyệt. Cô giơ tay hứng một bông tuyết, nhưng chỉ trong thời gian đủ để duỗi một cánh tay, tuyết đã tan thành nước.
Yếu ớt và mong manh đến thế.
Chiếc Lexus của Ngạn Kiệt lẳng lặng đến gần cô trong bóng đêm.
Thảo nào trông anh lại phờ phạc như vậy, đi từ Thượng Hải tới Thanh Đài cũng ngót nghét sáu tiếng lái xe. Tiền Yến hỏi anh sao phải vội vàng như vậy?
Anh trả lời một câu bằng thái độ thản nhiên: "Con nhớ nhà mà!"
Lần trước về Thanh Đài về chuyện vay tiền mua nhà đã từ hai tháng trước, có lẽ mỗi lần đều có lý do, mà cũng có thể là vì Kiều Khả Hân.
Anh nói việc kinh doanh có thể tiến hành từ xa, anh có thể ở lại tới qua tết mới về Thượng Hải.
Đồng Đại Binh là người mừng nhất, vậy con để ý chuyện hôn lễ của Tiểu Duyệt nhé, bây giờ bố không tiện đi lại.
Vâng! Ngạn Kiệt gật đầu.
Đồng Đại Binh nằm viện hai ngày rồi về nhà tĩnh dưỡng. Tiền Yến làm việc ở bệnh viện nên bà có thể chạy đi chạy lại được, đỡ bao nhiêu việc.
Chín giờ Đồng Đại Binh liền giục Đồng Duyệt về nhà.
Đồng Duyệt đi từ nhà trọ tới, xe và áo khoác cô để cả ở trường nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911325/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.