Buổi họp đã kết thúc.
Cô đi vào đúng lúc các lãnh đạo đi ra. Lúc lướt qua cô, Trịnh Trị và tổ trưởng tổ môn Vật lý không ai bảo ai cùng dành cho cô ánh mắt ngụ ý là "chỉ hận không thể dạy dỗ tử tế", sau đó là vẻ lực bất tòng tâm.
Bầu không khí rất căng thẳng, chất lượng không khí cũng không được trong lành.
Thư ký nhìn dáng người cao ráo của Tô Mạch đứng bên cửa sổ liền nở nụ cười ái ngại với Đồng Duyệt, anh ta thực sự không đủ tinh thần trượng nghĩa để đứng ra bênh vực cô. Anh ta chỉ đóng kín cửa lại rồi đi mất.
Đồng Duyệt xoa hai tay vào nhau, khẽ ho một tiếng.
Tô Mạch biết cô đứng sau mình nhưng anh ta không quay lại.
Dĩ nhiên tiết dạy của cô đầy tính sáng tạo, cũng mang tới hiệu quả rất lớn. Anh ta ghét nhất là kiểu giáo viên rập khuôn máy móc. Thế nhưng anh ta buộc phải tìm một lý do, bởi vì Tô Mạch muốn lập tức được gặp cô, gặp riêng cô.
Chiếc nhẫn, sự thân mật giữa cô và Diệp Thiếu Ninh đã thành công khiêu khích anh ta.
"Tiểu Duyệt, qua đây nào!" Tại đây, anh ta tháo bỏ mặt nạ của cục trưởng Tô, giờ đây Tô Mạch chỉ là một người đàn ông bị cô làm rối trí.
Cô lại gần đó, đứng sóng vai anh ta.
Bên dưới là sân chạy, nơi có các học sinh tham gia đại hội thể dục thể thao mùa thu đang luyện tập, các nam sinh mặt quần sooc áo may ô, lộ rõ vẻ rắn rỏi vạm vỡ khiến Tô Mạch nhìn ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/102787/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.