Ôn Tề Minh nói, lòng đau xót: “Hắn là nhi tử của ngài a.”
Giang Triết Viễn cúi đầu, cười nhạt đáp lại: “Vậy thì sao? Sẽ không thay đổi được chuyện gì. Người ta hận nhất luôn là Bạch Hồng Y.”
Ôn Tề Minh không ngờ Giang Triết Viễn lại nói thế vào lúc này: “Ngài điên rồi!”
Mục Dụ nhìn một màn này không khỏi mất kiên nhẫn, lão cầm kim bài ra lệnh cho Thống Lĩnh Quân áp chế thái tử về, đừng cho hắn náo loạn ở đây nữa. Nhưng Thống Lĩnh Quân vừa tiến tới, Ôn Tề Minh thay đổi sắc mặt khiến ai cũng ngạc nhiên. Đó không phải biểu cảm của một thiếu niên ngây ngô chưa trải sự đời nên có.
Tựa như đã trải qua quá đủ bi thương, con thú dữ ấy không còn tin tưởng bất cứ thứ gì, vết thương nham nhở, gai nhọn sắc bén.
“Thống Lĩnh Quân, lực lượng chủ mạch của Thịnh Quốc, tới, để ta xem các ngươi mài giũa bản lĩnh đến đâu rồi.” Ôn Tề Minh rút kiếm, tiến về phía trước.
Mục Dụ phân phó thuộc hạ trở lại báo tin cho Ôn Triều Khanh cùng Lý Sa Tử, bản thân còn vọng tưởng sẽ thuyết phục được thái tử đổi ý.
“Điện hạ, ngài một mực nặng lòng với phủ Vĩnh An, có đáng không? Bọn chúng cũng là người, đâu phải thần thánh, đương nhiên sẽ tồn tại thiện ác bất phân. Ngài nghĩ Giang Triết Viễn thật sự kính trọng ngài, là trung thần của ngài? Một anh hùng trên chiến trường nhận bao ngưỡng mộ của người đời mà lại chịu cúi đầu trước một kẻ vắt mũi chưa sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932136/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.