Bình minh ló rạng, Giang Ninh thức trắng cả một đêm, ôm bọng mắt thâm quầng chuẩn bị yên ngựa. Cả hai đều thuần thục tránh né lẫn nhau sau cuộc trò chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì tối qua, Ôn Tề Minh không ư hử lấy một tiếng, trầm lặng leo lên lưng ngựa.
Thấy vậy, Giang Ninh cũng không thể chiến tranh lạnh được nữa: “Thái tử điện hạ, đường về Thiên Khải nằm ở hướng kia.”
“Ta không về Thiên Khải.” Ôn Tề Minh thả một câu như thế, không nặng không nhẹ, không chút cảm xúc.
Giang Ninh thật sự thấy rất phiền, hắn thậm chí còn tự hỏi: chẳng lẽ giữa hai người họ không thể hoà hợp sao? Tại cớ gì mà luôn đối nghịch gay gắt như thế? Tự hỏi nhưng rồi cũng tự trả lời. Hắn không ôn nhu quân tử như Lưu Nhiên, không khí khái hào sảng được bằng Tích Quân, không công tư phân minh như a tỷ, lại càng không có nửa điểm giống phụ thân.
“Điện hạ, thứ cho thần nói thẳng, Vĩnh An phủ vốn dĩ đang mang tội lớn trên vai, nếu còn để thái tử xảy ra chuyện gì nữa thì Giang thị gánh không nổi. Cho nên, mặc dù Giang Minh Nguyệt thần rất cảm kích trước tấm lòng hỗ trợ của điện hạ, chỉ là người vẫn nên trở về thì hơn. Tốt cho điện hạ, tốt cho cả ta.”
“Nếu ta nhất quyết không?”
“Vậy thì ta đành mong điện hạ xá tội.”
“Có nghĩa là ngươi tính khi quân phạm thượng để ép ta trở về?”
“Điện hạ không cần làm khó ta.” Giang Ninh vẫn vừa đứng dưới mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932101/chuong-29.html