Phủ Thiên Xu
“Điện hạ, Lưu nhị công tử cầu kiến.”
Ôn Tề Minh day thái dương, loạng choạng đứng dậy.
“Đưa huynh ấy đến sảnh chính, chờ ta một lúc.”
“Vâng, điện hạ.”
Hoa công công lui ra, Ôn Tề Minh nhẹ nhàng đặt vò rượu còn phân nửa lên mặt bàn, nhìn mình trong gương. Hắn lại thấy dáng vẻ Ôn hôn quân năm nào, cũng là thế này, u tối nhếch nhác, lấy rượu giải sầu.
“Tỉnh táo lên Ôn Thịnh Đế, ngươi muốn để huynh ấy nhìn thấy bộ dáng này sao?”
Hắn tự nhủ với bản thân mình như thế, rồi chẳng biết lấy vui vẻ ở đâu ra mà cười rộ lên. Việc hắn luôn tỏ ra kiên cường trước mặt người đời đã sớm trở thành thói quen, thậm chí là phản xạ có điều kiện.
Ôn Tề Minh chỉnh trang lại y phục, chải chuốt lại đầu tóc rối bời của mình, nhanh chóng đến sảnh chính.
“Lưu Nhiên.”
Y mỉm cười, thiên chân vô tà nhìn hắn: “A Minh.”
“Huynh... huynh có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Ôn Tề Minh ngồi xuống đối diện với y.
Lưu Nhiên khịt mũi ngửi, liếc qua thâm quầng dưới mắt Ôn thái tử, vẻ mặt liền tức khắc trùng xuống: “A Minh, thánh thượng rất cưng chiều đệ, nếu đệ không muốn, sẽ chẳng bao giờ gượng ép, đệ biết mà...”
“Huynh là đang nói chuyện gì?”
“Chuyện định ta làm thái tử phi... Nếu đệ bất mãn, thánh thượng chắc chắn sẽ huỷ bỏ. A Minh, ta không muốn đệ gò bó chính mình. Có rất nhiều cách và hướng đi khác... chúng ta... chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932086/chuong-39.html