“Đại Bạch, Đại Bạch, ta tự đi được không? Ta biết ngươi thần thông rồi.” Đại bạch đi nhanh ở phía trước. Bọn ta đi con đường nhỏ không có người, ta đi phía sau hắn. Người ta đều dắt cho đi dạo, ta lại dắt củ cải, tuy rằng nhìn sao thì cũng giống củ cải dắt ta hơn.
Đại Bạch ở phía trước quay đầu nhìn ta một cái: “Đừng gọi ta là Đại Bạch nữa, nghe giống ngươi đang gọi chó vậy. Ta là yêu tinh củ cải, không phải là loại dung tục tầm thường.
“Được, được, được. Ngươi buông ta ra trước, ngươi muốn ta gọi gì thì ta gọi cái đó!”
“Ta tên Thẩm Tuấn Khanh.”
Đây là lần đầu tiên Đại Bạch nói ra tên của mình. Quả nhiên là vừa tuấn vừa khanh, thanh cao như vậy thật khiến người ta ngứa răng mà. Lúc đặt tên không thấy phiền phức sao? Không biết tên càng hèn hạ thì càng dễ nuôi sao? Không đúng, cái tên Thẩm Tuấn Khanh sao nghe quen tai như vậy..
“Đại Bạch... Không đúng... Thẩm đại củ cải, củ cải cha củ cải mẹ của ngươi có phải người trong thôn không?” Lần đầu tiên ta nghi ngời không biết Thẩm củ cải là từ dưới đất trồng ra hay là được cha mẹ củ cải sinh ra nữa!
Bọn ta đã đến con sông nhỏ bên bờ ruộng rồi, Đại Bạch ngừng lại nằm xuống đất nheo mắt nhìn ta: “Gọi ta là Tuấn Khanh. Củ cải thì phải từ trong đất chui ra, Tôn Ngộ Không cũng là từ trong đá nhảy ra thôi, ta và hắn đều khí phách như nhau.”
Khí phách cái quỷ! Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-cai-ta-goi-chang-dam-tra-loi-khong/2068816/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.