Chương trước
Chương sau

Edit: Cải Trắng
“Anh đến rồi.”
Màn hình điện thoại Nguyễn Tinh Trầm lóe sáng, nhảy ra thông báo tin nhắn wechat đến từ Cố Húc.
Cô liếc qua di động, gõ mấy chữ hồi âm rồi chào tạm biệt cô Lý.
Lý Thục Phân cũng không níu người lại, cười nói: “Lúc nào muốn đến thì cứ đến chơi với cô nhé. Vừa hay trong khoảng thời gian này cô rảnh rỗi.” Bà vừa nói vừa tiễn Nguyễn Tinh Trầm ra ngoài, đi đến cửa, bà nâng tay lên xoa đầu cô, dặn dò bằng giọng điệu vừa trìu mến vừa hiền từ: “Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cô.”
“Tinh Trầm…”
“Cháu hãy nhớ, bọn cô mãi mãi là người nhà của cháu.”
Thật ra, trước kia nhận chữa bệnh cho Nguyễn Tinh Trầm hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Lúc ấy, bà được điều xuống làm việc ở thành phố B. Thành phố B chỉ là một thành phố nhỏ, không thể sánh được bằng thành phố A giàu có, còn hạn chế trong việc mở rộng phòng khám tâm lý. Rất nhiều người dù có gặp trở ngại về mặt tâm lý cũng không trị liệu đến nơi đến chốn, hoặc là nói, đa số người chưa coi bệnh trên mặt tâm lý là một loại bệnh.
Bà ở thành phố B nhàn rỗi đến mốc người.
Đúng lúc đó, bà lại nghe đồng nghiệp kể chuyện, biết cô gái nhỏ xảy ra chuyện nên nhận việc.
Lần đầu Lý Thục Phân gặp Nguyễn Tinh Trầm là ở bệnh viện.
Khi ấy, Nguyễn Tinh Trầm mới mười lăm tuổi, đương độ tuổi xinh đẹp như hoa. Người đến cùng bà là một nữ cảnh sát, trùng hợp thay người đó cũng là bạn bà nên suốt đường đi, người đó đã kể cho bà nghe tình huống của Nguyễn Tinh Trầm: “Cô gái đó đáng thương lắm, vừa ra đời thì cha qua đời. Mẹ cô bé một mình nuôi con khôn lớn, hai người sống nương tựa vào nhau, chịu không ít khổ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Người bạn thở dài: “Lúc cô bé đó được mười ba tuổi thì mẹ cô bé đi bước nữa, kết hôn với một người đàn ông làm giáo viên trường trung học gần nhà, cũng là một người ôn hòa, hiền hậu lại thành thật. Người đó cũng đã một đời vợ rồi nhưng vợ bỏ. Lúc mới kết hôn, anh ta đối xử với hai mẹ con cô bé tốt lắm.”
“Nhưng về sau thì…”
“Người đàn ông đó như biến thành một người khác, nát rượu, uống say thì đánh mẹ cô bé.”
“Hai người họ không nghĩ đến chuyện phản kháng hả? Hoặc tìm đến pháp luật để bảo vệ mình?” Lý Thục Phân thấy rất khó hiểu. Bà sinh ra và lớn lên ở thành phố A, gia cảnh sung túc, từ nhỏ đã không lo cơm ăn áo mặc, sau lấy chồng cũng là một người thành công. Ở trong mắt bà, bạo lực gia đình vấn đề không thể tha thứ. Nếu có người xin bà tư vấn, chắc chắn bà sẽ kiến nghị người đó ly hôn.
Bạo lực gia đình chỉ chia làm hai trường hợp, một là không có, hai là vô số lần.
Nhưng bạn bà chỉ nhìn bà bằng ánh mắt bất lực, thở dài nói: “Nơi này sao so được với thành phố A, người phụ nữ kia cũng chẳng phải người mạnh mẽ gì. Cô ấy sống rất khổ cực, vất vả lắm mới tìm được chỗ nương tựa, sao có thể bảo phản kháng là phản kháng ngay? Huống hồ, người đàn ông kia ngoài lúc uống rượu ra, vẫn đối xử rất tốt với mẹ con họ.”
“Mà lúc đó cô bé đang chuẩn bị thi chuyển cấp, không muốn để con bị ảnh hưởng nên cô ấy nhịn.”
“Thế giờ ra sao rồi?” Lý Thục Phân chỉ biết mẹ Nguyễn Tinh Trầm đã chết, cha dượng thì bị kết tội ngộ sát nên vào tù, còn những chuyện khác đều bị phía cảnh sát đè xuống, không một ai hay hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
“Anh ta thấy cô ấy không dám phản kháng nên càng lúc càng quá đáng, sau thì cả cô gái nhỏ cũng không thoát được…” Nói đến đây, sắc mặt người bạn trông khó coi vô cùng: “Nhưng hai mẹ con nhà họ chẳng ai ngờ rằng, những gì người đàn ông đó làm không dừng lại ở đó.”
“Thời gian trước cô bé được nghỉ hè nên ở nhà ôn tập. Anh ta thừa nhịp mẹ cô bé đi chợ lẻn vào phòng cô bé, cũng may hôm đó người mẹ lại về sớm, không thì hậu quả tôi thật không dám tưởng tượng.”

Những gì xảy ra sau đó, Lý Thục Phân không cần bạn nói cũng đoán ra.
Chán ghét, phẫn nộ, đau lòng, vô vàn cảm xúc đan xen nhau, bà từng nhận chữa trị cho rất nhiều trường hợp, gặp không ít bệnh nhân, nhưng chưa ai khiến bà đau lòng như thế này. Cô gái nhỏ mới mười lăm tuổi thôi mà! Gã kia đúng là một tên súc sinh! Không! Tên đó đến súc sinh còn không bằng!
Mang theo cảm xúc đó, bà đi đến trước phòng bệnh của Nguyễn Tinh Trầm.
Đấy là lần đầu tiên Lý Thục Phân gặp Nguyễn Tinh Trầm. Cô gái nhỏ mới mười lăm tuổi, xinh đẹp dịu dàng tựa nụ hoa mới chớm, dáng người thon thả mảnh mai, mặc một bộ quần áo bệnh nhân rất đỗi bình thường vẫn là một tiên nữ nhỏ xinh xắn. Qua lời người bạn, bà biết thành tích cô rất tốt, là học trò giỏi trong mắt thầy cô giáo.
Cô biết đánh đàn, biết khiêu vũ, một cô gái như thế ở trong một gia đình bình thường, hẳn phải được nâng trên tay như hòn ngọc quý.
Nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Nhưng thời niên thiếu phải trải qua quá khó khăn cực khổ khiến cô trưởng thành sớm, lại thêm những hồi ức tăm tối, hoàn toàn khiến cô tự phong bế bản thân.
Bà thấy trên cánh tay cô toàn là vết thương.
Bạn bà bảo, đó là vết thương do cô tự hành hạ mình, nhưng cũng may là phát hiện kịp thời, không thì tổn thương phải chịu không dừng ở đấy.
Nếu nói ban đầu Lý Thục Phân nhàm chán nên mới đi tìm Nguyễn Tinh Trầm, thì vào khoảnh khắc gặp Nguyễn Tinh Trầm, bà thật sự muốn chữa khỏi cho cô. Cô bé còn trẻ, đáng lý ra phải được bay cao trên bầu trời rộng lớn.

Hồi ức dừng lại ở đó.
Lý Thục Phân nhìn Nguyễn Tinh Trầm bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, trong lòng đau xót vô cùng. Đau lòng có, mà cũng có cả may mắn. Đau lòng vì cô phải chịu đựng quá nhiều khi còn nhỏ, đau lòng vì đã mười mấy năm trôi qua, trên lưng cô vẫn cõng theo ký ức tối tăm ấy, nhưng may thay, may thay cô đã vượt qua.
Đạt được ước vọng như những gì ban đầu bà nghĩ.
Cô đã tìm được cho mình một bầu trời rộng lớn để thỏa sức sải cánh, cũng có một cuộc sống hạnh phúc.
Giờ, cô bé được rất nhiều người thích.
Lý Thục Phân thật lòng đối đãi với Nguyễn Tinh Trầm như con mình. Thậm chí, bà còn rất mong ngóng cô trở thành con dâu mình. Tuy nguyện vọng đó không thành nhưng là một trưởng bối đã chứng kiến sự trưởng thành của cô, bà thật sự hi vọng tương lai cô sẽ bình an vô sự, hạnh phúc an khang.
“Cô, chú và Tinh Hà sẽ mãi là chỗ dựa cho cháu.” Bà nhìn Nguyễn Tinh Trầm, nhẹ giọng nói.
Ban nãy, những gì Lý Thục Phân nói đã làm hốc mắt Nguyễn Tinh Trầm nóng lên, đỏ bừng, nay cảm xúc càng kịch liệt hơn. Cô kìm không được, ôm lấy bà, nghẹn ngào nói: “Cô Lý.”
“Cô bé ngốc, đang êm đẹp khóc cái gì?”
Lý Thục Phân bật cười, đưa tay vuốt tóc cô, nhìn lướt ra bên ngoài thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ, nói: “Bạn trai cháu kia đúng không? Nhanh qua đó đi, đừng để cậu ấy đợi lâu.”
Nguyễn Tinh Trầm ngoảnh ra sau nhìn, quả nhiên thấy xe Cố Húc đang đỗ trên con đường nhỏ. Sợ anh biết mình khóc, cô vội gạt nước mắt nơi khóe mắt đi, buông tay nghẹn ngào nói tạm biệt: “Cô Lý, cháu đi đây.” Nói xong, cô nhìn Thẩm Tinh Hà đứng bên cạnh, chào một tiếng: “Anh Tinh Hà, em đi đây.”
“Anh đưa em ra ngoài.” Thẩm Tinh Hà đứng bên cạnh cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Nói xong, Thẩm Tinh Hà không cho Nguyễn Tinh Trầm có cơ hội từ chối, trực tiếp đi ra ngoài, đứng ở cửa chờ.
Nguyễn Tinh Trầm thấy anh ta đã ra ngoài chờ, đành thu lời sắp nói lại, đồng thời chào Lý Thục Phân thêm lần nữa, dặn dò người giữ gìn sức khỏe, song theo Thẩm Tinh Hà ra ngoài. Hai người đi cùng nhau cả đoạn đường nhưng không nói gì, đi đến đầu con đường nhỏ, cửa xe đằng trước đã mở, Cố Húc bước từ trên xe xuống.
Lần nữa trông thấy Nguyễn Tinh Trầm sóng vai đi cạnh người đàn ông kia, anh cũng chẳng ghen tuông gì, chỉ liếc Thẩm Tinh Hà một cái, gật nhẹ thay lời chào và vẫy tay với Nguyễn Tinh Trầm, đi tới, cười nói: “Đi chứ?”
“Vâng.”
Cố Húc lên tiếng.
Hai người chào tạm biệt Thẩm Tinh Hà, rời đi.

Xe lái ra bên ngoài.
Tay Cố Húc đặt trên vô lăng điều khiển, mở miệng bắt chuyện: “Hôm nay đến đây, em trò chuyện gì với cô Lý đấy?” Lúc nói, anh hơi đánh mắt sang quan sát sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm. Thấy hàng lông mày cô nhíu chặt, khuôn mặt bạnh ra, lòng anh lập tức sáng tỏ.
Xem ra đúng như anh đoán.
Hôm nay Tinh Trầm đến đây, không đơn thuần chỉ là sang thăm hỏi, không biết bọn họ nói những gì, kết quả ra sao rồi.
“Không có gì đâu anh, chỉ tán gẫu với nhau chút chuyện lặt vặt thôi, em còn nhắc đến anh với cô Lý nữa. Cô Lý bảo khi nào chúng ta rảnh thì qua đó ăn cơm…” Nguyễn Tinh Trầm cố trấn định mà trả lời, nhưng hai tay lại gắt gao đan chặt vào nhau lại bán đứng cảm xúc hoảng loạn bất an của chủ nhân.
Cô không muốn Cố Húc biết quá khứ của mình.
Nhưng… Nghĩ đến mấy lời cô Lý nói trước đó, cộng thêm đề nghị của Cố Húc ngày hôm qua, lòng cô càng căng thẳng. Cô mím môi, cúi đầu, mái tóc xoăn nhẹ vừa hay che được cảm xúc trên gương mặt, làm người khác không thấy được.
Tuy Cố Húc không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô nhưng từ biểu hiện khác cũng đoán được là giờ tâm trạng Nguyễn Tinh Trầm không tốt.
Xem ra kết quả hôm nay nhận không tốt.
Anh cau mày kiếm, tay nắm vô lăng siết nhẹ.
Năm đó… Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì?
Anh rất muốn mở miệng hỏi, nói với cô rằng, dù cho chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên cạnh em nhưng sợ cô biết mình từng lén điều tra, sẽ tránh né nên đành kiềm nén cảm xúc, dùng ngữ khí bình thường nói: “Được. Anh lúc nào cũng được.”
“Chờ bao giờ em có thời gian rảnh, chúng ta đến nhà họ thăm hỏi.”
Sau đó, không còn tiếng nói nào nữa, trong xe chỉ có tiếng nhạc vờn quanh.
**
Quay về tiểu khu.
Cố Húc đỗ xe xong, hai người sóng vai lên nhà, cơm tối là món Cố Húc đã nói từ trước, beefsteak.
Hồi chiều, Cố Húc đã ướp thịt bò sẵn. Giờ đón Nguyễn Tinh Trầm về rồi thì để cô về nhà thay quần áo ở nhà trước, còn bản thân thì xắn tay áo lên xuống bếp.
Trước giờ anh chưa từng xuống bếp. May là anh có khả năng học hỏi rất nhanh, trưa nay thử nghiệm một lượt cũng biết trình tự nấu nướng ra sao. Anh xắn tay áo, đeo tạp dề, rồi bắt đầu cho thịt bò vào chảo rán lên.
Nguyễn Tinh Trầm thay quần áo xong qua, vừa vào cửa đã nghe được tiếng nấu ăn “xèo xèo xèo”, đến gần thêm một chút, ngửi được cả hương thơm từ beefsteak.
Phòng bếp thiết kế theo kiểu mở.
Cô ngắm anh đứng trước countertop, sống lưng thẳng tắp, toàn thân toát ra khí chất cao ngạo. Người đàn ông này, dù rơi vào hoàn cảnh nào, bất cứ lúc nào cũng sẽ khiến người khác cảm thụ được sự tự phụ từ trong xương cốt của mình. Nhưng nay người đàn ông tự phụ đó lại xắn tay áo, đeo trên người chiếc tạp dề trông quá mức đáng yêu, cúi đầu làm beefsteak cho cô.
Lòng cô dấy lên cảm xúc phức tạp.
Phức tạp và hoang mang, hoảng loạn lẫn bất an. Nguyễn Tinh Trầm có chút không nhịn được, chạy chậm đến phía sau Cố Húc, duỗi tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lưng anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.