Chương trước
Chương sau
Khi học xong môn Hoá và Lý của Trân Châu. Đình An công nhận tiếp thu rất nhanh nhẹn, không biết là có phải lợi ích của con đĩ tình yêu hay không mà lý thuyết hay câu công thức nào nó cũng biết. Hay nói chính xác hơn là nó có thể nhớ như in lời của Trân Châu. Đúng là yêu nhau cũng có lợi, khuyến cáo cho mấy đĩ yêu nhau mà mù quáng như Đình An, nếu có học ngu thì đừng ngại kêu người yêu mình dạy nha. Biết đâu sẽ thông minh ra thì sao còn nếu hai đứa học như luôn thì thôi nghỉ sớm rồi cưới nhau đi. Một túp lều tranh hai quả tym zàng! Ok?.
Trân Châu xin về sớm để nấu cơm cho anh hai nó ăn, còn A Đỉnh thì ở lại dạy Tiếng Anh cho nó. Đến đoạn phát âm thì nó lại thốt lên rằng: "Sex sex sex ...free sex! Tonight!"
Cả đám há hốc mồm ra nhìn cái đứa đang phát âm kia. Không còn một lời gì để diễn tả được tâm trạng của cả bọn. A Đỉnh nghe xong thì tức lắm, nó đập bàn cái rầm muốn làm cái bàn nứt ra làm hai, gắng gỏng hỏi "Mày phát âm cái đéo gì vậy hả? Tao bảo là nhấn mạnh câu? Cái gì mà free sex, tonight?".
Tao miễn cưỡng hạ quả cho nó bằng một ly nước rót sẵn: "Tát Đỉnh Đỉnh tiên sinh, xin ngày đừng giận vì sự ngu muội của công tử Chu Đình An! Kính người chén nước xì tin này để dập lửa giận trong người!"
Đỉnh Đỉnh cầm lấy, dáng điệu nhàn nhạ thư thái như một người không chút bụi trần: "Đa tạ!"
Đình An và Thế Mỹ ngồi đối diện không khỏi rùng mình, cái trình độ nhập vai này của hai đứa tao đã đến mức thượng thừa. Thế Mỹ bất an trong lòng không biết mình có chọn nhầm bạn để nhờ vả hay không. Sao thấy cái đà này sẽ một bước đưa Đình An lên máy bay quá!. Thật là quan ngại về cái tình bạn hãm cứt này.
Đỉnh Đỉnh uống một ngụm rồi đặt cái ly nước xuống dưới nền gạch. Vì là bàn học ngắn nên bốn đứa đều ngồi dưới đất hết. Cảm nhận cái lạnh của gạch truyền tới cái đít cũng một phần nào vơi đi cơn nóng giận trong lòng:))). Nó nói: "Six,six,six,five, six, two, nine! Mày phải nghe kĩ phần phát âm! Tuy nó khó thật nhưng mà cứ cuống lưỡi lên rồi nhẹ nhàng thốt ra để có thể đọc gần đúng âm, cứ để ý đến phần nhấn mạnh và mấy âm cuối là được!"
Đình An: "Đã nhớ rồi ạ!Cảm ơn Tát Đỉnh Đỉnh tiên sinh!"
Nó cười ha hả lên rồi đưa dạy tiếp phần công thức rồi áp dụng bài tập theo dạng đó. Cũng khá là khó biểu nhưng Đỉnh Đỉnh đã truyền tải hết sức những gì mình có thể hiểu rồi. Thế Mỹ ngồi đó nhăn mặt, tự hỏi khi nào mới tới lượt nó đây?. Không biết có nên lập niên biểu để Đình An có thời gian học chú tâm vào từng môn hay không chứ không phải là đại trà cho gì học nấy như cái này. Nó suy nghĩ một hồi lâu không quan tâm đến ánh nhìn của Đỉnh Đỉnh muốn thiêu đốt.
Đỉnh Đỉnh nhếch môi thầm nói một mình: "Đúng là dáng vẻ kiêu ngạo và tự tin làm cho người khác thấy ghét!"
Tao ngồi kế bên thở dài kèm thêm cái lắc đầu. Quả nhiên là Đỉnh Đỉnh muốn thu hút sự chú ý của Thế Mỹ nên mới buộc miệng đồng ý dạy tiếng Anh cho Đình An.
...
2 tiếng sau nghĩ xã hơi. Đỉnh Đỉnh nằm dài trên ghế sofa, tay cầm chiếc bánh Karo mà mình thích ăn, cắn một cái rồi nhai nhớp nhép. Tới lượt tao dạy nó môn Văn, đúng là An có khác. Thật là kiên trì ghê, học Hoá với Lý rồi bay qua học Tiếng Anh rồi trở về với môn Văn quen thuộc. Tao xoay xoay cái nắp bút rồi ngâm thơ đối ẩm với những bài thơ trọng tâm quan trọng, sau đó phân tích ra hình ảnh và nghệ thuật của bài thơ. Không tự tin là học giỏi Văn nhưng mỗi câu tao đều hiểu theo cách riêng của mình. Đình An ngáp dài ngáp dắng nhìn vào quyển sách trên tay của mình, vội lau đi những hàng ke sắp rơi xuống trang sách. Tao vẫn tiếp tục làm thơ: "Chim khôn kêu tiếng rảnh rang người khôn nói tiếng y chang người bình thường!"
Đình An nghe xong thì thấy khá buồn cười nên vỗ tay: "Hay lắm!"
Tao: "Hoặc với câu "Đi một ngày đàn tốn tám chục ngàn xăng!" Hay câu "Con ơi nhớ lấy lời cha, một năm ăn trộm bằng 3 năm làm..."
Chưa nói xong, Thế Mỹ đã xách cổ áo tao rồi kéo lê trên sàn nhà, tao cứ thế mà bị lôi từ phòng khách ra hành lang luôn. Thế Mỹ lạnh nhạt nói: "Không giúp được gì thì đừng có dạy khùng điên! Mày phân tích thơ thì được đó, còn nói mấy câu hãm tài thì câm miệng đi!"
Tao vùng vẫy thoát ra nhưng không được, ngước lên nhìn nó: "Này, đừng có kéo tao đi như vậy chứ? Áo tao mới mua ở chợ Bà Chiểu 80k!"
"Mày về đi! Tao còn tưởng mày học được Văn nên mới nhờ giúp, ai ngờ toàn làm khùng làm điên!"
Tao mỉm cười không hiểu tại sao Thế Mỹ lại thay đổi 180 độ như biến thành con người khác vậy: "Này! Tao chỉ thấy không khí yên tĩnh nên mới chọc một chút thôi mà! Nhưng sao mày nỡ đuổi tao đi?"
Nó xoa thái dương, dáng điệu mệt mỏi từ nãy đến giờ xuất hiện: "Tao biết là mày muốn xoa dịu không khí nhưng mày cứ làm trò như vậy tao không thấy Đình An có thể lấy được 9đ Văn như mong đợi đâu! Chỉ còn 2 tuần thôi là nó phải làm một bài test với ba nó rồi đó!"
Tao: "...Tao biết rồi, vậy mày nhờ ai học tốt môn Văn đi!"
Đình An kéo tao vào nhà rồi trấn an: "Đừng buồn mà. Cảm ơn sự quan tâm của mày làm tao rất vui! Sau này nhờ mày phân tích văn cho tao rồi!"
Tao săm soi nó, hồi nãy còn ngáp dắn ngáp dài mà giờ đã một miệng cười đùa lời nói tựa như mới ngủ dậy ấy, tao bèn thử: "Vậy tốt rồi! Vậy mày nói về chị em Thuý Kiều đi!"
Nó đắc ý đi lại chỗ bàn rồi cầm quyển sách lên, giọng điệu hiên ngang như một vị thần, đọc đoạn thơ một cách xứt xắc "Đầu lòng hai ả tố nga, Thúy Kiều là sister, younger sister là Thúy Zân!"
A Đỉnh nghe xong muốn tẩu hoả nhập ma, nó bật dậy theo quán tính rồi chửi: "Mày đọc cái gì vậy mà có tiếng Anh trong đó?"
Đình An tặc lưỡi: "Mày hông biết sáng tạo gì hết! Vừa ôn văn vừa ôn tiếng Anh như vậy mới đỉnh!"
Đỉnh Đỉnh mặt mày cau có nhìn sang Thế Mỹ đang đứng khoanh tay ngồi đó: "Mày không chửi nó hả? Cứ để yên cho nó đọc khùng đọc điên hả?"
Đôi mắt của Mỹ nhắm tịch lại, không nhúc nhích: "Sống là phải có sáng tạo!"
Đỉnh Đỉnh và tao đành bó tay bó chân nghe tiếp.
Đình An bắt đầu phân tích: "Đầu tiên là nét đẹp của cô Vân trước nhé!"
Tao nhún vai: "Ừ hứ! Cứ phân tích theo cảm nghĩ và cách hiểu của mày auto 10đ!"
Đình An gật đầu: "Với câu khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang. Khuôn trăng ý là tả cái mặt trăng nhưng mà nó có hai dạng!"
Sau đó nó đi đến cái bảng học màu trắng đang dựng đó rồi cầm cây bút dạ quang vẽ hình hai mặt trăng, nó lại nói tiếp "1 là trăng tròn 2 là trăng khuyết! Mà trăng khuyết chắc là không phải rồi vì mặt như cái lưỡi cày làm đéo gì đẹp được? Cái mặt này mà nằm ngửa ra hứng 8 lít nước là dùng 2 ngày không hết! Vậy là chắc chắn là cái mặt của nàng Vân là mặt tròn. Ý của tác giả là mặt của cái Vân béo như cái mâm!"
Ba đứa tao im lặng hoang mang ngồi đó như kiểu học sinh ngoan đang chăm chú nghe giảng mà không biết ở trên nói cái củ lồn gì. Nó càng nói càng hăng, giảng bài như cô giáo dạy Văn lớp em. Tả 1 người mà 10 ngày vẫn chưa hết ý. Nó đập cái bảng rồi nói: "Nhưng lại đau đớn hơn Nguyễn Du lại tả một nét đẹp mặn mòi hiện qua câu "Nét ngài nở nang", nét ngài có nghĩa là lông mày. Ba đứa bây tưởng tượng mặt như cái mâm rồi mà to như cái bàn thờ qua câu "nở nang" chẳng hạn? Có nghĩa là gì? Có nghĩa là bé Vân này vừa béo vừa xấu lại có tướng phần hung dữ!"
Thế Mỹ: "..."
A Đỉnh: "..."
Tao: "..."
Cả 3 sốc toàn tập.
Nó lại hăng say nói tiếp: "Càng kinh khủng ác nghiệt hú hồn hú vía hơn là cái nghệ thuật đòn bẫy của ông Nguyễn Du tả sau khi chê bé Vân có nét đẹp ma chê quỷ hờn thì ổng lại quất thêm một câu khủng khiếp để đẩy chị Kiều ra đó là "Kiều càng sắc sảo mặn mà, so về tài sắc lại là phần hơn!" Kinh Thiên động địa muốn mòn lông háng dựng đứng lông lồn luôn mấy đồng chí ơi!. Chồi! Cái mặt này đã như cái mâm rồi mà bên kia chắc bằng cái sân đá bóng à?"
Thế Mỹ không muốn nghe nên bịch lo tai lại, dáng vẻ bất lực của nó đàng buông tay trước dòng đời nghiệt ngã. Tao nghe xong xĩu ngang, chỉ có Đỉnh Đỉnh nghe mà muốn tức óc máu. Đình An lại lần nữa toả sáng, nó nói "Túm lại ý của Nguyễn Du khi tả về Kiều là những người phụ nữ béo, xấu và hung dữ! Cho nên là đừng có mà vội thích khi người ta khen mình ối zồi ơi sao cái con bé kia nó xinh như chị em nhà Kiều thế? Đụ mợ bố láo hết! Tụi bây có thấy vô lý khi nói "thông minh vốn sẵn tính trời" mà năm lần bảy lượt bị bắt vào lầu xanh không?"
Nó suy ngẫm.
...
Đình An phân tích xong mỉm cười đắc ý: "Tao đã hiểu được suy nghĩ của mình để phân tích nó rồi! Sau này tao sẽ phân tích như zậy! Cảm ơn mày nhé..Thái..B.ình.."
Chưa nói xong tên tao, tao đã nhào lại đánh nó sml vì cái tội dám sỉ nhục nhan sắc như vậy. Sao có thể một con người như nó mà lại phân tích với cái ý nghĩ như vậy chứ? Thật muốn đánh chết nó rồi hiến tế nó cho nền văn học quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.