Sau đó chúng tao cùng nhau trở về nhà. Một chuyến đi hết sức là phiêu bổng cuộc đời khi được tay lái lụa A Châu chở với vận tốc bàn thờ mà cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không cũnh bắt không kịp. Nói vậy thôi chứ nói chung là cả đám cũng thích nghi hết rồi. Có điều hơi đau tim khi nó chạy đánh võng mấy cái khúc cua quẹo thôi. Thế Mỹ cười khúc khích.
"Mày chạy nhanh hơn được không? Tao muốn về sớm?"
Trân Châu vô tư thong thả lái xe "Còn nhiều thời gian mà. Sao lại muốn gấp gút thế kia?"
"Hay là ghé chỗ tiệm tạp hoá mua diều đi. Để tao đút đầu ra khỏi xe rồi thả diều. Tao muốn thả diều!"
Cả đám bực tức chửi nó là đồ thiếu năng không có trí tuệ, một chút cũng đéo có. A Đỉnh ngoẻo từ đời nào rồi nên không thể tiếp chuyện với Thế Mỹ được, không có động cơ để bịch miệng nó lại nên tôi đành nói "Để tao mua diều tao buộc vô cái háng mày tao thả ha!"
"Mày tính triệt lông tao hay gì?" Nó sợ hãi.
"Triệt để nó phát triển não mày. Lông phát triển liên tục mà sao não mày không phát triển vậy!"
Trò chuyện được mấy câu thì đã chạy đến đường cao tốc. Cả đám thở phào nhẹ nhõm, trong tâm tư của tôi một chút lưu luyến cũng không còn. Tôi dựa vào ghế rồi ngủ thiếp đi một giấc. Lòng tôi lúc nãy nặng trĩu bây giờ một chút tàn tro của sự sợ hãi cũng không còn. Vì sao ư? Vì tôi đã thoát được cái cánh đồng ruộng mênh mông rộng lớn kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/crush-oi-may-hay-lam/1489263/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.